Page 108 - Me Toi
P. 108
chẳng còn đứng vững được lâu để được nhìn thấy đám trẻ nô đùa trên quê hương
thanh bình rực rỡ như xưa của thời mới lớn. Tôi rồi cũng quị xuống cho gần đất mẹ cưu
mang, cho đớn đau tủi phận tràn về một kiếp. Bàn tay tôi rồi cũng quờ quạng, run rẩy
để cố đưa lên gạt giọt nước mắt cuối cùng đang lăn trên má rồi xuôi tay bỏ lại bể dâu,
cho muộn phiền…!
Linh hồn tôi và linh hồn ghế đá ai lạnh hơn ai…?
Thật khốn nạn cho tôi…! Tôi đã lạc lõng giữa lòng quê hương tôi trong khi bạn bè đã
tan đàn vất vưởng sống nhục, nhọc nhằn không tìm ra chí hướng, kẻ vong thân nửa
kiếp tầm gởi xứ người, thằng nằm xuống bìa rừng góc núi xương lạnh muôn thu…!
Còn tôi, tôi về Ban-Mê để nhặt lại những kỷ niệm đắng cay một đời, để gói lại niềm mơ
ước không tròn đã rơi rớt trong lứa tuổi đôi mươi, để cố tìm lại hồn tôi đã bỏ nơi thân
yêu mấy lần trong bão lửa chiến tranh, nhưng vẫn cố ngoi lên giữa đớn đau để sống
còn và để quay lại nhặt lấy kỷ niệm đã qua…!
Kỷ niệm hồng đã tan hoang như lá đổ chiều thu… Giấc mơ chiến quốc đã chìm trong
biển lớn giữa bão tố sóng gào… Tôi chỉ còn là tôi với nước mắt đã cạn trong nhục nhằn
khổ ải kiếp người, và mãi mãi vẫn gói ghém yêu thương, vẫn gọi mẹ Việt Nam bằng cả
lòng kính yêu, thương nhớ…!
Quê hương tôi còn đây trong gông cùm của người cùng giống…! Mẹ Việt Nam tôi còn
đây với vòng tay luôn mở rộng để đón con về…! Yêu thương nào của mẹ cho con để
trọn vẹn tình con mai sau…?
Tôi bước xuống từng bậc cấp về phía hang đá như một thói quen đam mê ngày cũ của
đợi chờ, cái ngày tôi đạp xe đạp thật nhanh khi vừa tan lớp học chiều, để quỳ bên hang
đá đợi nàng với một thoáng mơ hồng khép kín tuổi xuân. Ngày mà tôi chỉ thấp thỏm
dõi mắt trông theo một hình bóng cùng lớp khi nàng vội bước đi qua. Tôi yêu cái dáng
bé nhỏ tay ôm cặp sách trên đường chiều vội vã, mê tà áo xanh lơ mừng rỡ vẫy gọi gió
về như giễu cợt với tôi, và đắm đuối cưu mang suối tóc dài óng ả thôi miên phủ nhẹ lên
bờ vai tròn nũng nịu rồi chảy xuống lưng ong. Tôi mê muội nhìn cái eo nàng chập chờn
trong rèm tóc phủ như lẩn khuất mời gọi tình tôi trong vụng dại nẻo về. Nụ cười tiên hé
nở với chiếc răng khểnh hững hờ, và khi vô tình sóng mắt chạm nhau đã làm tôi thơ
thẩn một chiều, rồi từ đó tôi đã không quên…! Tôi đặt tên cho nàng là Diễm Diễm…
Tôi tự nói với chính tôi: Hơn 40 năm dài trôi nổi…! Đời mình đã có nhiều đổi thay! Kiếp
sống mình đã như loài rong vật vờ trên biển rộng mênh mông…! Không biết Diễm Diễm
bây giờ ra sao? Đời sống nàng có được hạnh phúc? Tôi bất chợt nhìn chiếc ghế đá gẫy
trên nền xi măng rồi mỉm cười một mình với ý tưởng ngộ nghĩnh:
- Chắc Diễm Diễm… không nhận ra mình nếu có gặp nhau tại đây, và mình cũng chưa
chắc đã nhận ra nàng khi nàng đã tay bồng tay bế…! Mẹ, mẹ, con, con…!