Page 104 - Me Toi
P. 104
vẻ vang dòng họ…! Tôi trở về như kẻ lạ sống giữa người cùng màu da tiếng mẹ, trong
sự nghi kỵ, sợ hãi và khép kín của dân giữa bầy công an như những con thú dữ rình
mồi dàn dựng rộng lớn trên cả đất nước…!
Đi đâu, ở đâu tôi cũng cảm thấy buồn phiền tưởng nhớ quê xưa, nhưng khi trở về, tôi
lại dường như đã đứng bên ngoài cuộc sống của quê tôi với lòng sợ hãi không muốn
bước vào nơi tôi đã lớn lên. Tôi đang sống, và chân tôi đang bước trên quê hương, hay
tôi đang là kẻ lạ đã xuất hiện bất ngờ trên quê hương của chính mình, mà mọi người
như những tội đồ đang bị sở Công An theo dõi…!
Cặp mắt dò dẫm của một người vừa đi qua trước mặt đã làm tôi nhớ lại thằng Khải,
thằng bạn phản bội của thời để chỏm và mặc quần thủng đít trong làng Thành Lập xứ
Bắc.
Năm 1954 tôi theo cha mẹ về làng và mừng rỡ khi gặp lại nó. Tôi và nó rong chơi cùng
khắp nơi trong làng ngoài ruộng. Nó dạy tôi thả diều, tắm ao, và cưỡi trâu trên đồng cỏ
bên cánh đồng lúa xanh thơm. Nó chỉ cho tôi những cây lúa có bụng phình ra và nói đó
là lúa chửa đòng đòng. Sau này tôi mới hiểu đó là cây lúa sắp sửa ra bông, và mùi
thơm của những bông lúa này đã tạo cho đồng quê có một hương vị khó quên trong
đời.
Khi cha tôi chưa bị thuộc hạ của chú tôi bắt mang đi giữa đêm, thằng Khải luôn tới nhà
tôi mỗi tối thứ bẩy, nó rủ tôi đi tập hát, nhẩy son đố mì và học kiểm thảo ở trước sân
nhà thờ làng.
Đôi khi anh trưởng nhóm gọi tôi lên và hỏi:
- Hôm nay nhà em ăn gì? Cha mẹ em có nói chuyện gì vui không?
Tôi không bao giờ trả lời anh trưởng nhóm những câu hỏi này, chỉ lắc đầu với câu trả
lời “không biết”, vì cha tôi đã dặn:
- Con không được lập lại những gì cha mẹ nói chuyện trong nhà. Tốt hơn là con trả
lời không biết, và nói nhà ăn cơm độn khoai.
Tôi và thằng Khải đã hát những bài hát đấu tranh do nhóm du kích làng dạy mà tới bây
giờ tôi vẫn không quên. Những bài hát ca tụng bần cố nông, dạy tuổi trẻ thù hằn, và
nghi kỵ lẫn nhau. Theo thời gian tôi càng nghiền ngẫm, suy nghĩ về những bài hát tẩy
não tuổi trẻ này và sự ảnh hưởng của những bài hát thật nguy hiểm cho xã hội, toàn
những hận thù, và không tin được nhau ngay cả chính mình:
Vùng trời Đông anh hùng tươi sáng vùng lên…
Đàn bồ câu trắng bay về trong nắng mới…
Đàn bồ câu xiết vai nhau, súng búa liềm lên
đường tranh đấu tới hoà bình…