Page 109 - Me Toi
P. 109

Tôi cúi xuống nhặt viên đá sỏi và ngồi xổm viết trên nền xi măng bên cạnh chiếc ghế
               đá gẫy:

                   Anh về góp nhặt rêu phong cũ,
                   Gói lại tình thơ đã vội qua,
                   Nếu mai gặp gỡ trên đường lạ,
                   Trao em, anh tặng để làm quà.

               Viết xong bốn câu thơ, tôi lạy vào hang đá như cơn mê muội thánh thiện năm xưa, và
               quay bước đi về phía đường Tự Do như một thúc đẩy mơ hồ để tôi tìm lại kỷ niệm ngày
               tháng cũ. Tôi băng qua đường Tự Do và rẽ trái ở đầu đường Hùng Vương, đoạn đường
               đã dẫn tới trường Trung Học Ban-Mê-Thuột nối liền với Ngã Sáu, ở giữa đài phát thanh
               Ban-Mê-Thuột với bến xe đò.

               Ðài phát thanh nay đã là nhà của một cán bộ tỉnh ủy Cộng Sản chiếm cứ. Bến xe đã
               không còn nhưng mở ra những quán nhậu cho những kẻ buông thả đời mình vì thế
               cuộc đổi thay, tàn cuộc và thất trí. Họ sống vật vờ hôm nay không biết ngày mai. Ở đó
               những kẻ con ông cháu Ðảng tụ họp ăn uống tung tiền để mua chuỗi cười của kẻ bán
               thân nuôi gia đình trong cảnh túng quẫn nghèo nàn, giống như thời chiến tranh giữa
               Thực Dân Pháp, Quốc Gia, và Cộng Sản 1943-54 của những cô gái quê chạy vào thành
               Hà Nội tỵ nạn. Tuy nhiên những kẻ khốn cùng của 1943-54 đa số là dân quê, ít học và
               không còn gì để nuôi thân. Họ cắn răng để chỉ bị nhục bởi sự sống còn và thù hận kẻ
               gian manh lừa lọc. Nhưng lớp người bán thân hôm nay lại bao gồm đủ mọi thành phần,
               và đang sống dưới một lớp thống trị mới đã trồi lên sau 1975, là người cùng giống, và
               trong những lời nói đầu tiên của họ khi mở miệng luôn là hai chữ nhân dân: Nhân dân
               cách mạng, nhân dân lãnh đạo, tòa án nhân dân…!

               Trời đã vào chiều, cái chiều vàng vọt của ánh sáng tàn dần trên Ngã Sáu Ba-Mê, đã làm
               nổi bật chiếc xe tăng T54 đặt trên bệ đá cao khoảng 5 thước ngay giữa bùng binh, với
               cây trọng pháo ngạo nghễ chĩa thẳng vào Nhà Thờ Chính Tòa, và dường như chiếc T54
               đang hùng hổ lao thẳng tới để phá tan ngôi nhà thờ dưới hai lằn xích sắt bạo tàn.

               Tôi giật mình nhìn vào bức tượng Chúa Kitô Vua đứng dang tay sừng sững trước họng
               súng của chiếc xe tăng, và cách chiếc xe tăng khoảng 400 mét như một thách thức đối
               đầu giữa đạo và đời, giữa bác ái và bạo lực, giữa vị tha và tàn ác…!

               Tôi cúi đầu im lặng lầm lũi đi về hướng khách sạn Thắng Lợi phía đầu đường Quang
               Trung như một lữ hành lạ trong bóng chiều mờ nhạt của cao nguyên, và suy nghĩ miên
               man về hai cảnh tượng đối nghịch nhau vừa xuất hiện trước mắt. Tôi buột miệng thở
               dài:

               -  Chân lý của bác ái, và vô thần cường bạo của Cộng Sản ai sẽ thắng ai…? Vương đạo
                   và bá đạo ai hơn ai…?
   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113   114