Page 106 - Me Toi
P. 106
Tối đến, đám Việt Minh đã lẩn vào dân đi lục soát mọi chỗ, bắt người họ nghi ngờ, và
bắn vài loạt đại liên thị oai với dân, cũng như cố ý để cho thực dân Pháp biết họ còn
đang cố thủ trong nhà Dòng Hoàng Nguyên với hoả lực mạnh. Thế là tất cả trọng pháo
của thực dân Pháp đã như trải bắp vào trong khuôn viên nhà Dòng trong khi đám Việt
Minh đã cao chạy xa bay, và chỉ có dân quê chất phác chết trong đau thương trước sự
tàn nhẫn của Việt Minh mưu đồ thí dân để lấy bằng chứng thực thể cho tuyên truyền
của họ.
Họ mở những tối học tập kiểm thảo để nói với dân rằng thực dân Pháp đã bắn vào dân,
đã giết dân không nương tay và hô hào dân cộng tác với họ để chống Pháp và làm
cách mạng giành lại độc lập cho xứ sở.
Thực dân Pháp thực chất đã là kẻ đi xâm chiếm các nước yếu, và vơ vét tài nguyên của
các nước bị đô hộ mang về bổn quốc. Họ đã mang chính sách quân phiệt vào Việt Nam
để thống trị người Việt, dĩ nhiên họ đã quá độc ác, dã man với những kẻ bị họ thống trị
và không cùng giống nòi, và chính họ cũng đã bị mắc mưu Việt Minh khi chĩa súng bắn
vào dân.
Người dân quê chất phác ở giữa hai kẻ vô lương tâm, khắc nghiệt và tàn nhẫn. Việt
Minh khủng bố giết người có ý chống đối vào nửa đêm bằng những nhát dao mã tấu,
hoặc bỏ người còn sống vào bao buộc đá rồi quẳng xuống sông (mò tôm)…!
Quân phiệt Pháp hống hách đánh đập hiếp đáp và bắn giết dân lành ban ngày vô bằng
cớ, vô pháp luật và hống hách hiên ngang làm chủ nhân ông trên quê hương Vịêt…!
Xét ra kẻ bẩn thỉu tàn nhẫn vẫn là Việt Minh vì họ đã mang tâm dã thú, đã có thể thí
anh em cùng giống cho bọn sài lang khác giống chém giết, và đôi khi họ còn đưa dao
chặt đầu cả anh em của chính họ…!
Kẻ không cùng dòng máu đã giết dân Việt không nương tay có thể coi đó là sự kỳ thị,
nhưng người cùng cha mẹ giống nòi lại đang tâm chém nhau, đưa anh em mình như
một lá chắn an toàn trước súng đạn của ngoại bang thì Việt Minh dã tâm hay thực dân
Pháp ác độc…?
Sự sống hãi hùng từng giây phút trong đời sống của người dân trong vùng xôi đậu
ngoại thành đã trở nên những câu chuyện thường nhật của hận thù triền miên, máu và
nước mắt…!
Mải mê suy nghĩ về chuyện tẩy não và mưu kế mượn tay giết người của cộng sản tôi
bước lên bậc cao nhất và đứng trước cửa ra vào của nhà thờ lúc nào không hay.
Tôi yên lặng đứng nhìn vào cánh cửa đóng kín của nhà thờ và làm dấu thánh giá, tuy
nhiên tôi chẳng biết cầu nguyện gì mặc dù tôi đã có mấy năm trong trường Dòng
Lasan. Lòng tôi bấy giờ sao trống rỗng lạ lùng, tôi như không phải là tôi mà như một kẻ