Page 103 - Me Toi
P. 103

Tôi xuống xe, hướng về phía bậc cấp nhà thờ và lầm lũi bước trong nắng chiều của đầu
               tháng chín Ban-Mê, do đó đã không có bụi hồng cuốn trong gió. Ban-Mê bây giờ có
               những vũng nước nhỏ trên đất ướt và mặt đường có dấu bánh xe in trên lớp bùn mỏng
               đã khô như vừa qua một cơn mưa nhỏ đầu mùa.

               Một vài người bộ hành dường như cùng lứa tuổi tôi đang bước trên đường Phan Chu
               Trinh. Họ liếc mắt nhìn tôi len lén, và trong ánh mắt họ như cố moi ra một điều gì nhớ
               nhớ quên quên từ lâu lắm.

               Tôi cố khép kín không nhìn họ và lùng bùng với những câu hỏi trong trí: “Đây là nơi tôi
               đã sống và thành người, đây là nơi tôi đã cưu mang nhiều kỷ niệm, nhưng sao tôi thấy
               xa lạ, và sợ mọi kinh động tới người chung quanh?  Đây có phải Ban-Mê đất đỏ, mưa
               rừng, nắng bụi của tôi ngày cũ? Đây có phải là nơi tôi lớn lên trong lửa đạn chiến tranh,
               và những thằng bạn tôi đã nằm xuống nơi bìa rừng góc núi để giữ gìn? Quê hương tôi
               hiền hòa ngày trước nhưng sao bây giờ đã quá đổi thay và âm u như một nhà tù lớn?
               Có phải lòng tôi thay đổi hay lòng người vì hận thù mà đổi thay trong cuộc sống không
               vững bền mai hậu…! Hoặc quê hương tôi đã chối bỏ đứa con lạc loài viễn xứ, lạc lõng
               hư đời…! Hơn 30 mươi năm sống trên quê hương tôi đã chẳng làm được gì xứng đáng










































               với tổ tiên, và hơn hai mươi năm trôi dạt xứ người, tôi cũng chẳng làm nên trò gì cho
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108