Page 98 - Me Toi
P. 98

vậy, tôi chỉ biết cúi đầu thương tưởng hạnh phúc xưa, và càng đong đầy những mòn
               mỏi đợi chờ ngày trở lại.

               Đời không cho ai vừa ý…! Kiếp sống chẳng giúp ai thoát khỏi cảnh đau lòng…! Do đó
               tôi đã một ngày một xa dần quê nội, và một ngày một gần với nhọc nhằn cay đắng bể
               dâu theo ngày tháng dày lên với tuổi đầy trách nhiệm cưu mang.

               Ban-Mê-Thuột tôi ôm lấy vội vàng như một hành trang mà tôi chọn lựa. Tuổi dại tôi ngã
               xuống để ôm lấy Ban-Mê trong những cơn mưa rừng lầy lội. Lớn lên tôi chọn Ban-Mê
               làm điểm hẹn đợi chờ tình bạn, tình người và đôi tay luôn mãi chưa yên bên kiếp sống
               bể dâu lạc loài, và sự lẽo đẽo theo sau của chiến tranh…!

               Quê hương tôi với hai mảnh đất màu khác biệt nhau, và cách nhau hàng vạn dặm,
               nhưng đã sống trong tôi bằng một đời vỡ vụn tan hoang. Làng Thành Lập ôm đất phù
               sa sông Hồng với màu đen mùi bùn và thơm hương lúa. Ban-Mê với màu đất đỏ chàm
               núi lửa, mùi đất nồng bốc lên trong cơn mưa đầu mùa để quyện lấy mùi thơm ngạt
               ngào trắng xóa của hoa cà phê rực nở cả một vùng trời bao quanh phố thị…
   93   94   95   96   97   98   99   100   101   102   103