Page 96 - Me Toi
P. 96
- Dạ.
Tôi giữ lời cha dặn và hồi hộp bước tới chỗ đám đông dân ở bên này vạch vôi trắng. Tôi
ngó quanh và thấy cha tôi đang ăn phở trong quán. Tôi chạy lại bên cạnh nhưng cha
tôi hắng giọng chỉ qua bàn bên cạnh:
- Cậu bé này dơ bẩn qua bàn kia, chỗ này tôi ngồi.
Tôi ngạc nhiên vội chạy qua bàn bên thì đã thấy tô phở ở đó lúc nào và đã nguội. Tôi
ăn ngấu nghiến vì đói, trong khi cha tôi tới gần lấy tách trà và cúi xuống bên tôi nói
thật nhanh.
- Ăn xong con tìm cách đứng gần người lính Cộng Sản, và tìm cách chạy thật mau
qua vạch vôi bên kia. Phải chạy thẳng tới người lính da đen, cha sẽ đón con bên đó.
Con đừng sợ…! Họ không dám bắn dân chỗ này đâu…!
Tôi nhìn cha tin tưởng trong khi cha tôi bỏ đi như chẳng biết tôi là ai.
Húp xong chút nước súp còn lại trong bát phở trong cơn đói tôi thấy ngon lạ lùng như
kẻ thèm khát chưa bao giờ được ăn phở. Tôi len lén tới gần vạch vôi, đứng bên cạnh
người lính Cộng Sản, trong khi tim tôi đập loạn xạ, và hoang mang không biết cha tôi đi
đâu. Khoảng cách giữa hai vạch vôi chỉ khoảng mười mét, nhưng thật xa đối với tôi hồi
đó. Tôi do dự sợ hãi nhìn quanh để tìm cha, nhưng chẳng thấy cha tôi đâu. Bất chợt tôi
đã thấy cha tôi ở bên kia vạch vôi, đang nói chuyện với người lính da đen Pháp có đeo
chữ PM trên cánh tay phải và cánh tay của cha tôi giơ lên như gọi tôi chạy qua. Tôi
không biết vì động lực nào xô đẩy cho sự can đảm của tôi lúc đó. Tôi chỉ biết rằng tôi
đẩy người
đã gọi cha tôi thật lớn làm kinh động mọi người, và thật nhanh tôi bất ngờ
lính Cộng Sản làm hắn trao đảo, rồi lao thân qua vạch vôi bên kia trước sự ngạc nhiên
của mọi người.
Trong khi chạy trối chết để qua vạch vôi trắng, tôi nghe được tiếng lạch cạch của lính
Cộng Sản lên cò súng, tôi nghe tiếng la thất thanh của vài người dân kêu lên “trời
thằng nhỏ sẽ chết, họ bắn…” và đồng thời tiếng quát lớn theo sau tôi “Ðứng lại! Ðứng
lại! Ðứng lại không tao bắn…”, nhưng tôi chẳng cần biết chuyện gì đang xẩy ra, sự sợ
hãi đã không còn trong tôi, tôi vẫn cố sải chân chạy tới và trước mắt là cha tôi đứng
bên kia vạch vôi. Tôi cứ thế chúi đầu lao tới người lính gác da đen, trong khi tiếng ồn
ào ở hai bên vạch vôi trắng tự nhiên im lặng, tôi chỉ còn nghe được tiếng thở hụt hơi
của tôi và mồ hôi toát ra đầm đìa rồi ngã vào tay người lính da đen Pháp đồng thời
tiếng ồn ào lại vang lên “Nó thoát rồi…!”.
Sau khi tỉnh lại tôi hỏi cha tôi:
- Sao họ không bắn con?
- Cộng Sản đâu có nể gì con mà họ không bắn…! Con biết không khi con đang chạy
qua, lính hai bên đều đưa súng lên nhắm vào nhau và những người dân đứng buôn
bán hai bên vạch vôi đều trố mắt ngây người ra, và sự việc con chạy qua quá bất
ngờ và nhanh nên họ trở tay không kịp, đành để con được an toàn. Nếu có tiếng