Page 93 - Me Toi
P. 93

thành tránh chiến tranh. Họ  đã kéo lê kiếp sống  ăn xin trên hè phố, và ngủ trong
               những góc tối giữa nóng, lạnh của thành đô. Họ đã đói khát, lạc lõng  dưới cơn mưa
               bụi tầm tã, nhưng đời sống họ vẫn chưa yên để tụi Lê Dương và cảnh sát đánh đuổi
               tàn nhẫn trước cửa rạp hát Thăng Long gần cổng phi trường quân sự Bạch Mai, và đôi
               khi còn bị bắt, và bị hiếp tập thể tới chết ở một góc hẻm tối tăm nào đó. Đôi khi vì
               muốn sống trong cảnh đói khổ, họ đành để người bất lương lợi dụng đem bán cho nhà
               chứa bắt buộc bán thân, hoặc làm người ở đợ vất vả suốt cả một đời cho một vài nhà
               giầu vô lương tâm đi theo thực dân Pháp để được vinh thân phì da, và hành hạ người
               cùng giống…!

               Tôi, người dân quê làng Thành Lập vào Hà Nội…! Tôi chỉ là một kẻ lạ vừa chập chững
               nhìn đồng loại chung quanh, nhưng đã bị cháy phỏng trong đêm bão lửa chiến tranh
               giữa hai loài ác thú Cộng Sản, thực dân Pháp đang tranh phần ăn trên quê hương tôi.
               Tôi được đem vào Hà Nội để hàn gắn lại vết thương, nhưng thân tôi lại một lần nữa
               phải chạy trốn mang theo vết thương chưa mọc da non trong khi tránh nạn, và đời
               sống tôi hầu như chẳng bao giờ được yên trong bầu trời có nhiều khát vọng tự do,
               thanh bình và tổ quốc trường tồn…!

               1954 tôi đã 11 tuổi, chiến tranh chấm dứt sau khi thực dân Pháp thua trận Điện Biên
               Phủ. Cha tôi đã nghe chú Quân bỏ quân đội Pháp, và mang gia đình về làng với một
               mộng ước nhỏ nhoi rất đơn sơ: Theo trâu trên ruộng lúa vàng trong ấm no hạnh phúc
               quê nhà, với tấm lòng vời vợi nao nức yên vui bên quê nội…!

               Mộng của cha tôi tan hoang trước bối cảnh tuyên truyền thanh bình lừa bịp của người
               Cộng Sản sau khi chiến thắng, và ôm mộng chiếm đoạt Đông Dương để làm bá vương.

               Sau khi gặp chú Quân trên sân nhà, và có sự cãi vã vì chính kiến khác nhau giữa cha tôi
               và chú Quân…! Chú tôi đã ra lệnh cho thuộc hạ bắt cha tôi sau khi cha tôi về làng được
               hai tuần lễ, và anh em chỉ gặp nhau một lần, nhưng đã không có lời nào yêu thương
               lẫn nhau.

               Mẹ tôi không ăn, chỉ khóc thảm não mỗi ngày cho tới khi cha tôi trở về với thân xác
               còm cõi lạc hồn, và như một kẻ đã bị tù đày khổ nhọc mới được phóng thích. Ai có ngờ
               đâu chú tôi đã áp dụng chính sách vô gia đình, vô tổ quốc và vô tôn giáo của người
               Cộng Sản rất thực tế và đau xót trên chính giòng họ anh em ruột thịt mình…!

               Cha tôi đã âm thầm đem hết tài sản dành dụm ra để mua ruộng đất, trâu bò và làm lại
               căn nhà đã cũ như có ý thật sự hối cải để qua mặt bọn công an ngầm trong làng, trong
               khi mẹ tôi khóc thầm vì sợ chú tôi, và vì cuộc sống luôn bị khủng bố không an toàn cho
               sinh mạng gia đình.

               Mẹ tôi thường nói: Sống bên chú của con như sống bên cọp. Sống dưới chế độ Việt
               Minh như sống với quỉ. Có ngày cha con sẽ bị chú con bỏ trôi sông…! Riêng tôi không
               biết gì về câu nói này, nhưng khi lớn lên tôi mới hiểu được trọn nghĩa câu nói của mẹ.
   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98