Page 92 - Me Toi
P. 92
Tôi đã không được làm con nuôi bác Thu, và cũng chẳng được bác Thu mang đi Hà Nội
như bác đã hứa. Nhóm du kích Việt Minh đã được báo cáo mật về bác Thu và đã gõ
cửa nhà bác giữa đêm khuya. Cũng may bác Thu đã ngủ ở nơi khác nên đã thoát chết
và trốn đi không về làng từ đó.
Tôi và hai em theo mẹ vào Hà Nội để tránh Cộng Sản, Thực Dân và chiến tranh như
đàn gà con theo mẹ giữa cảnh hoang tàn của làng tôi. Tôi đã không lớn nổi để ươm
những mộng xanh, những hạnh phúc thiếu thời, những đam mê tuổi trẻ, và những ước
vọng cho mai sau bên ruộng lúa, nương khoai…! Bởi bom rơi, đạn pháo hú, lửa khói
loạn lạc và xác chết ngổn ngang trong làng đã đuổi tôi khỏi gốc rễ cội nguồn trong khi
mắt tôi còn thơ ngây, ngơ ngác nhìn những người dân hiền hòa chạy tán loạn, kêu gào
thảm thiết trên những lối đi, và máu tung tóe trên những bức tường vôi với nóc nhà đã
bị sụp đổ.
Trí tôi vừa biết nhận thức chút ánh sáng của đời sống, và thanh bình đồng nội thì thân
tôi đã bất chợt bị lăn lóc nơi đất lạ đô hội thị thành.
Hà Nội vẫn là một cái tên chưa quen trong tôi với vài năm tạm bợ vật vờ sống như
người du mục…! Tuổi dại Hà Nội trong mắt tôi như một lăng kính của máy chụp hình vô
tư không phân biệt nổi thiện ác, và sự giả tạo đạo đức trong lam lũ xô bồ để kiếm sống
thời loạn ly. Tôi thản nhiên chụp lại những gì tôi thấy, và ghi vào cuốn phim trí nhớ tất
cả những chi tiết đục trong của đời sống đô thị.
Khi lớn lên, những hình ảnh này từ từ xuất hiện trong tận cùng sâu thẳm của linh hồn,
để tôi hiểu nỗi tủi nhục dưới gông cùm của kẻ khác giống nòi, và những nhọc nhằn kiếp
sống bị trị trôi nổi bởi chiến tranh.
Tôi cũng biết sự lừa gạt, phản bội, giết dân có mưu lược tuyên truyền của người Cộng
Sản. Tôi oán trách những người vỗ ngực quốc gia có tài nhưng không đức với đầy tham
vọng cá nhân đã làm vận nước ngả nghiêng…!
Cuốn phim trí nhớ đã được tôi mang ra quay lại để nghiền ngẫm, học hỏi và nó đã ảnh
hưởng sâu đậm tới đời sống tôi khi tôi nhận biết rằng: Sự đê hèn tham vọng cá nhân
nấp sau chính sách ngoại bang của những người lãnh đạo không xứng đáng, đã làm
mất niềm tin của dân, và đã tạo ra cơ hội cho Cộng Sản tuyên truyền lừa bịp, cũng như
đã xây cho Cộng Sản nấc thang vững mạnh trong chiến tranh giành đất, giết dân, mà
đau khổ chỉ là người dân vô tội. Người lính hai bên chẳng đặng đừng phải cầm súng để
giết lẫn nhau…! Chỉ có ngoại bang và những kẻ lãnh đạo có tham vọng bá đạo cá nhân
có lợi…!
Hà Nội đã ghi vào hồn tôi những con mắt bốc lửa của những quân thực dân Pháp Lê
Dương đang đuổi gái trên hè phố Bạch Mai. Hà Nội cũng khắc trong tim tôi một vết sẹo
dài, đớn đau quằn quại khôn nguôi khi tôi đã vô tình nhìn thấy những người gái quê về