Page 97 - Me Toi
P. 97
súng nổ ngay lúc đó con sẽ chết ngay và nhiều người cũng sẽ chết, và Cộng Sản sẽ
phạm lỗi với thỏa ước Geneva 1954.
Khi lớn lên tôi nhớ lại cảnh này, và phục mẹ tôi quá chừng. Mẹ tôi đã quá can đảm dắt
chị Hương, hai em tôi Quế và Hảo tới Hải Phòng được bình yên qua lọt các điểm gác
của Cộng Sản qua lối Kiến An - Hải Dương - Hải Phòng bằng đường xe lửa, xe hơi, bộ
hành, và đôi khi chị Hương cùng hai em tôi phải giả dạng ăn mày xin ăn lếch thếch dọc
đường. Cuối cùng, Mẹ đã dẫn đàn con tìm tới đơn vị của cha sau hai tuần cha tôi trình
diện đơn vị trong những bộ đồ rách hôi hám, và chân không rớm máu mệt mỏi …!
Chúng tôi gặp nhau trong trại tiếp đón và trong mắt cha mẹ có ánh sáng hạnh phúc
nhoà lẫn những giọt lệ mừng khi hai người vừa chợt thấy nhau để chuẩn bị cho chuyến
xuôi Nam…!
Ban-Mê-Thuột đón gia đình tôi bằng hai trại dinh điền Kim Châu, Kim Phát do chính phủ
Ngô Đình Diệm lập ra giữa rừng già âm u trùng điệp, để định cư làn sóng dân Bắc Việt
tỵ nạn Cộng Sản.
Trại cách xa tỉnh lỵ khoảng 20 cây số và mặt đường không trải nhựa. Nơi đây tôi đã
bước vào Ban-Mê bằng đôi chân trần trong cơn mưa lũ đầu mùa, và đường trơn đã làm
tôi ngã ngồi trên vũng lầy nước đọng màu đỏ như dòng sông Hồng vào mùa nước lũ.
Từ đó tôi là người của Ban-Mê-Thuột với nắng bụi, mưa rừng và ngạo nghễ với rừng
già như chốn biên khu sống nhờ nương rẫy và
cứu trợ…!
Cha tôi vẫn không yên trong cuộc sống, vẫn mang một nỗi niềm canh cách bên lòng,
đó là cho tôi đi học trở lại, và tôi phải lên người hữu dụng, do đó gia đình lại một lần
nữa theo cha làm chuyến phiêu lưu chọn Trại Định Cư Trần Hưng Đạo bên cạnh tỉnh lỵ
để làm nơi trú ngụ cuối cùng…
Tôi đi học lại tại trường Tiểu Học Cộng Đồng, lớn lên bên cạnh mẹ cha lam lũ trên đồi
trồng cà phê, khoai sắn và chuối sứ mênh mông.
Tôi cứ tưởng rằng khi lớn lên tôi sẽ quên đi tất cả những ràng buộc của ấu thơ ngày cũ,
những tiếng hát ru của mẹ, những lối mòn đi quen trên đường làng khi tôi còn lẽo dẽo
theo ông trong những chiều thu tàn lá rụng bên ao!
Tôi cứ tưởng thời gian sẽ làm tôi quên đi những ngày tháng truân chuyên trốn Cộng
Sản. Tôi cũng cứ tưởng đời tôi sẽ yên và lớn lên trong niềm Nam với lý tưởng quốc gia
dân tộc, tình người đậm đà yêu dấu… để tương lai tôi vươn lên như cây cổ thụ giữa
rừng già Cao Nguyên vương mùi hoa cà phê bát ngát quanh đồi.
Dù quên hay nhớ, tôi vẫn khắc khoải một ngày về thăm quê nội, nơi đó theo mẹ nói:
Tôi đã té xuống đất lần đầu và ngồi trên đất khóc vang nhà đòi mẹ ẵm. Nghe mẹ nói