Page 100 - Me Toi
P. 100

Con đường Tự Do trải dài tới Cây Số 5 còn đó, nhưng tôi không còn thấy bóng dáng
               nền móng của Bộ Chỉ Huy Trung Ðoàn 45. Không còn thấy vườn cà phê và rừng cao su
               rợp lá CHPI của Pháp. Căn nhà của tôi ở khu Tân Thương Mại cũng mất biến trong bụi
               lốc chiến tranh và thời gian. Phi trường L 19 và Đài Kiểm Báo Pyramid 621 nơi tôi làm
               việc đã là dĩ vãng một thời vàng son yêu thương của lính Không Quân thành phố…!

               Tất cả đã đổi thay hoàn toàn, và trên những vùng kỷ miện cũ đã là những căn nhà tân
               lập, những trụ sở kiểm soát của công an Cộng Sản, và những nhọc nhằn khổ nhục
               đang phủ lên những con người đang sống dưới chính sách tàn độc của những kẻ có đặc
               quyền cưỡng chiếm và bá đạo!

               Tôi mở rộng mắt để nhìn từ những thay đổi này qua những thay đổi khác trên đường
               Tự Do đi từ Cây Số 5 đổ dốc xuống Ngã Sáu. Tất cả đã không phải là bức tranh đã vẽ
               trong hồn tôi ngày cũ. Trước mắt là những đổi thay tận cùng cội rễ trong nỗi nhọc
               nhằn, cay đắng của người bỏ lại ra đi giữa cơn hốt hoảng, rồi trở về để tìm kiếm kỷ
               niệm với nỗi xót xa gậm nhấm tâm tư.

               Có phải đó là Ngã Sáu trước mặt Nhà Thờ Chính Tòa nối liền với đầu đường Y Jut,
               Quang Trung và Phan Chu Trinh, nơi tụ điểm của những con đường ngày xưa tôi đã
               thường đi qua…! Những con đường đã một thời gót chân tôi in dấu trong những mùa
               mưa rừng, gió lạnh, và những mùa hè nắng bụi có những cơn lốc nhỏ chạy quanh
               chân…

               Ngã Sáu đã thay đổi hoàn toàn sau hơn 20 năm tôi xa xứ…! Nó đã bị anh em nội thù
               đào xới để đổi thay cho mất đi những kỷ niệm tôi cưu mang từ thủa thiếu thời. Nó đã
               mặc lòng người cấu xé lẫn nhau bằng hận thù miêm man không dứt. Họ đã đào sâu
               xuống trái tim nó rồi đóng xuống một trụ lớn để dựng lên một thực thể chiến tranh sắt
               máu không ngừng trong lòng: Chiếc xe tăng T54 và ngọn cờ máu sao vàng ngạo nghễ
               trên đầu trụ giữa bùng binh.

               Tôi bùi ngùi khi xe vừa tiến vào đầu bùng binh Ngã Sáu trước cửa Nhà Thờ Chính Tòa.
               Bất chợt tôi nói với anh tài xế.
               -   Anh làm ơn ghé vào bên lề đường chỗ lối đi lên nhà thờ.

               Mỹ Thanh nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên:
               -  Anh làm gì vậy?

               Tôi nhìn Mỹ Thanh và anh tài xế:
               -   Anh muốn xuống xe để bước lên bậc cấp cao trước cửa nhà thờ.

               Vợ tôi ngạc nhiên trong sự lo âu về hành động kỳ lạ của tôi, nàng nhìn tôi, lắc đầu:
               - Bộ anh khùng hả? Trên đó có gì đâu? Cửa nhà thờ đóng rồi, anh định làm gì trên
                   đó?
   95   96   97   98   99   100   101   102   103   104   105