Page 101 - Me Toi
P. 101
Tôi nhìn nàng mỉm cười để trấn an, trong khi anh tài xế cho xe chậm lại và đang tìm
cách ghé sát xe vào lề đường trước lối đi dẫn tới cửa chính nhà thờ. Tôi nói với Mỹ
Thanh:
- Anh muốn đứng trên đó nhìn xuống con đường Thống Nhất như ngày xưa anh đã
làm, để xem lòng anh có còn như ngày đó hay không…!
Mỹ Thanh nhìn tôi có vẻ không bằng lòng, nàng nói giọng hờn giận.
- Thôi anh muốn làm gì thì làm đi. Anh nên nhớ rằng đây là Việt Nam Cộng Sản chứ
không phải ở Mỹ đâu mà anh muốn làm gì thì làm. Anh còn nhớ lúc ở trạm quan
thuế phi trường Tân Sơn Nhất không? Năm đồng anh không muốn mất để mất 50
đồng. Thật rõ chán…!
- Thôi mà em, chuyện qua rồi…!
Mỹ-Thanh quay nhìn tôi.
- Qua cái gì anh? Mới hôm qua đây mà anh đã chóng quên thật…!
- Anh đâu có quên.
Anh tài xế ngạc nhiên hỏi tôi.
- Bộ ông bà bị giật tiền trên đường phố à?
Mỹ-Thanh nhìn anh tài xế phân bua:
- Đâu có bị cướp giật gì đâu…! Tại ông nhà tôi cứ tưởng như ở Mỹ nên bị mất tiền…!
Thật quái đản …!
Anh tài xế nói giọng nước đôi.
- Ở đâu cũng vậy thôi bà, mình dễ tin là bị họ gạt thôi.
Anh tài xế quay qua tôi hỏi :
- Chắc ông bà mới về lần đầu?
Mỹ Thanh nhìn tôi rồi quay sang anh tài xế.
- Phải, chúng tôi mới về lần đầu.
- Ông bà về lần đầu bị gạt là phải. Ở Việt Nam bây giờ họ lường gạt nhau dữ lắm.
Ông bà phải cẩn thận…!
Vợ tôi nhìn anh tài xế và nói:
- Đâu có phải bị gạt…! Bị cướp cạn thì đúng hơn…!
Nàng nói tiếp:
- Sau khi chúng tôi bước xuống xe đưa rước từ phi cơ tới trạm tiếp liên kiểm soát
nhập cảnh, và quan thuế ở Tân Sơn Nhất, chúng tôi nhìn thấy tất cả Việt kiều ai
cũng kẹp vào giữa sổ Passport 5 hoặc 10 đồng Mỹ kim và đưa cho nhân viên kiểm
soát nhập cảnh ngồi ở sau quầy. Tôi bắt chước họ kẹp vào 5 đồng và đưa cho một
nhân viên kiểm soát nhập cảnh khi tới lượt gia đình tôi.