Page 99 - Me Toi
P. 99
Quê hương tôi đó, hai tay tôi níu kéo hai nơi, để ôm vào lòng những chuỗi buồn diệu
vợi, những khúc mắc kỷ niệm, và những trắc trở nghiệt ngã trong đời…
Tôi cúi đầu chấp nhận làm đời lính để cảm thấy cội rễ mỗi ngày một xa, để nhìn thấy
quê hương mỗi ngày thêm tang tóc vì anh em nội thù cắn xé lẫn nhau. Tuổi trẻ tôi ngỡ
ngàng nhìn thấy người Việt giết người Việt bằng súng đạn ngoại bang, vì lãnh đạo tham
vọng quyền lực cá nhân. Để nhận thấy rằng tuổi trẻ Việt đã dang tay ôm vào lòng
những đớn đau ồ ạt phủ tới như thác lũ mưa rừng trong cuộc chiến sống còn của miền
Nam. Trong khi đó, những người lãnh đạo đã ngang nhiên phản bội đồng ngũ, và bỏ
chạy khi cuộc cờ đang dang dở, khi đất nước cần cái dũng của kẻ trượng phu, thấy cái
chết không sợ, thấy cái nguy không biến, và khi nằm xuống cũng anh dũng một đời vẻ
vang một kiếp…!
Tôi đã nghe trên cầu xa lộ Biên Hoà những chua xót tột cùng phát ra trong tiếng thét
giận tím gan, những mộng mơ tắc nghẹn trong trí tưởng, những giọt nước mắt không
còn ứa ra được trong nghẹn ngào quặn thắt một đời…! Rồi tất cả nổ bùng tung tóe
máu tanh…! Tất cả bỗng chốc đã tan tành sau tiếng bật gọn ghẽ đau đớn của kíp nổ
trái lựu đạn để văng ra những thân xác uất hận, lửa loạn, ly tan của một vài nhóm lính
trận tự vẫn nhất định không đầu hàng, không buông súng theo lệnh ông Dương Văn
Minh, Tổng-Thống-Hai-Ngày của miền Nam. Lịch sử Việt sau này sẽ viết ra sao về sự
đầu hàng vô điều kiện hèn này…?
Tôi không còn một chọn lựa nào cho mình ngoài kiếp đời tầm gởi tha phương trên xứ
lạ. Tôi bồng bềnh trên quê hương người trong nỗi nhớ khôn cùng, và khắc khoải trong
mê muội khi tóc đã phai sương, nhưng lòng còn chưa cạn dấu yêu niềm nhớ quê xưa
với mối hận khôn nguôi…! Thành Lập nơi đó tôi sinh ra, Ban-Mê nơi này tôi lớn lên và
biết yêu thương đồng loại, bạn bè…!
Kỷ niệm của Ban-Mê còn đó với những con đường xưa học trò, và còn đây trong tôi
những lời vui rộn rã rõ ràng như ngày tháng cũ. Tôi gọi điện cho những thằng bạn năm
xưa, tôi nhắc lại với họ những ngày tháng yêu thương vàng son, và những tên thày dạy
cũ.
Tôi cố kéo lại thời gian cho lòng ấm, và tôi đã khóc khi nhắc tên những thằng bạn bỏ đi
không một lời giã từ để nằm xuống nơi bìa rừng góc núi trong chiến tranh, hay trong
những trại tù cải tạo! Bạn bè cũng đã dần bỏ đi trên xứ lạ khi tuổi đã hai màu tóc, và
những đốt tay đã không đầy khi ngồi đếm tên từng đứa để thấy lòng quặn lại trong tủi
sầu thân tầm gởi…!
Ban-Mê tôi gọi em về trong những chiều buồn để nhớ tới những con đường phố thị nhỏ
nhoi, để nhắc ai những con đường phượng mơ, và để gợi lại hình ảnh những thằng bạn
một thời dưới mái trường xưa…