Page 95 - Me Toi
P. 95
- Cũng khó cho em khi phải đèo bòng ba đứa con trong tình thế này…!
- Anh đừng lo…! Nó là con trai đích tôn của dòng họ. Anh cố gắng mang nó đi. Còn
lại ba đứa con gái em lo cho, sống chết phó thác cho Chúa…!
Mẹ nhìn cha thật tha thiết rồi nói tiếp trong sự lo âu:
- Anh phải rất cẩn thận, phải sống bằng bất cứ giá nào! Tụi nó mà bắt được anh là nó
thủ tiêu anh ngay đó. Cầu mong anh đừng gặp du kích của chú Quân!
Cha tôi cõng tôi thoát ra khỏi nhà trong khi chó của hàng xóm sủa xôn xao. Ngồi trên
lưng cha, tôi ngó lại sau tìm mẹ, nhưng cha tôi đã lách sát vào những bụi tre làng và
bước nhanh xuống đồng ruộng trong bóng tối mịt mù. Ban ngày cha tôi tìm chỗ ngủ
trong bụi cây hoặc ruộng bắp, và tôi nghe lời cha dạy, bỏ ông ngủ một mình, ra ruộng
bới khoai lang để cha con ăn sống cho khỏi bị đói. Cha tôi đã cõng tôi mấy đêm băng
qua những luống khoai, nương sắn, những đồng lúa lầy bùn để tìm một cuộc sống mới
xuôi Nam. Khi qua con đường xe lửa Hà Nội - Hải Phòng, cha tôi bỏ tôi xuống và nói:
- Con cứ đi thẳng theo con lộ nhựa này và đừng bao giờ nhìn lại sau lưng, cha sẽ
theo con đi sau.
Tôi vâng dạ nghe lời, nhưng lòng tôi phập phồng lo sợ bị bắt và bị giết. Tôi lầm lũi đi
với đôi mắt ráo hoảnh nhớn nhác ngó chung quanh. Tôi không sợ bị cha bỏ rơi nhưng
tôi sợ bọn du kích, họ có thể bắt cha tôi lúc nào tôi không hay như chú tôi đã làm, hoặc
họ có thể bắt tôi để giữ cha tôi lại, hoặc họ có thể giết cha tôi và quăng cha tôi xuống
đồng. Tuy nhiên tôi vẫn bước đi và thỉnh thoảng giả bộ ngã để quay lại nhìn cha, để
yên lòng cha tôi vẫn còn đó, và theo sau tôi. Bất chợt tôi nhận ra cha tôi đã thay một
bộ đồ khác lúc nào không biết, tay cầm chiếc cuốc như người dân lam lũ trở về nhà sau
khi công việc giẫy cỏ, bắt sâu, và bình thản đi như người có ruộng bên cạnh quốc lộ nối
liền Hà Nội và Hải Phòng.
Hành động của cha đã làm tôi yên lòng nên đôi khi tôi đã quên đi hoàn cảnh hiện tại.
Tôi nhảy tung tăng trên quốc lộ và hát nghêu ngao. Thỉnh thoảng có chiếc xe đò chạy
chậm ngang qua với tiếng còi inh ỏi để đuổi tôi vào lề đường.
Nửa ngày tôi đi trong sự chạy, nhảy và té trên vệ đường quốc lộ dưới cơn nắng hạ,
trong khi cha tôi có lúc vượt qua tôi, có khi tới gần dặn dò, hoặc lẽo đẽo theo sau.
Tôi chợt nhìn thấy lính Việt Minh mang súng đi đi lại lại ở một khoảng cách xa, và sực
nhớ tới chú Sơn đã gục xuống nương khoai vì loạt đạn của thực dân Pháp, khi chú kéo
tôi chạy thoát khỏi trận pháo kích nửa đêm vào nhà Dòng Hoàng Nguyên, rồi hai chú
cháu mệt mỏi ngủ quên trong ruộng khoai, rồi chú Sơn bị giết tại đó chỉ vì bộ đồ bà ba
nâu.
Tôi sợ hãi chùn chân và đi chậm lại để được đi bên cha, nhưng cha tôi lướt qua tôi như
không quen và nói:
- Con tìm cha ở mấy quán ăn bên này vạch vôi trắng.