Page 91 - Me Toi
P. 91

Bác Thu xoa đầu tôi khen.
               -  Con ngoan. Con tuyệt đối không nói cho ai biết nghe con.
               -  Dạ. Bác dẫn con đi gặp cha con? Tôi hỏi bác.

               Bác Thu nhìn vào mặt tôi gật đầu, và hỏi lại tôi.
               -  Con có nhớ bác Hai Hán không? Bác đeo kính cận ưa tới nhà gặp cha con đó.

               Tôi sực nhớ ra bác đeo kính cận thường tới nhà thăm cha tôi, và mỗi lần bác tới nhà là
               cha tôi bảo tôi đi chơi chỗ khác, hay ra cổng canh chừng, và đánh tiếng báo động nếu
               bất cứ ai vào nhà, hoặc hai người lại kéo nhau đi tới khuya mới về. Cha tôi và bác luôn
               nói chuyện thì thầm những điều mà tôi không thể hiểu. Nhưng sao cha tôi lại gọi bác là
               anh Ba, trong khi bác Thu lại gọi tên bác là Hai Hán. Tôi thắc mắc hỏi mẹ.
               -  Mẹ, bác đeo kính cận thường hay tới nhà là bác Ba chứ đâu phải bác Hai Hán. Phải
                   không mẹ?

               Mẹ nhìn tôi và giải thích.
               -  Bác Ba hay bác Hai Hán cũng là một người mà thôi. Chuyện người lớn, con đừng
                   thắc mắc làm gì!

               Bác Thu nắm tay tôi vẻ ân cần.
               -  Con nhớ như vậy là  được rồi. Con  đi học như thường và không nói cho ai biết
                   chuyện con sẽ đi Hà Nội với bác nghe chưa.
               -  Dạ.

               Mẹ nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm nghị và xen vào lời bác Thu để dặn dò.
               -  Bác Thu là vợ của bác Ba bạn cha con. Bác sẽ tới đây bất cứ lúc nào, và sẽ mang
                   con đi với bác. Nếu bác tới không có mẹ ở nhà con cũng phải đi theo bác, và không
                   được mang theo một cái gì cả.
               -  Quần áo của con? Tôi hỏi mẹ.
               -  Bác Thu sẽ lo cho con.

               Mẹ quắc mắt nhìn tôi lần nữa, và gằn giọng.
               -  Chinh, con nhớ chưa.

               Tôi cúi đầu tránh ánh mắt nghiêm nghị của mẹ trong khi tôi gật đầu.
               -  Dạ, con nhớ.
               -  Thôi đi sang ngoại chơi đi con.
               -  Dạ!

               Tôi ra khỏi vòng tay bác Thu rồi chạy vội ra khỏi ngõ để sang nhà ngoại trong khi tiếng
               bác Thu và mẹ vẳng theo sau.
               -  Thằng con chị dễ thương thật. Tôi không có đứa nhỏ nào hết.
               -  Chị thích nó thật không? Tôi cho chị làm con nuôi đó.
   86   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96