Page 88 - Me Toi
P. 88
N G Ö ÔØ I L AÏ
Chú Quân lầm lũi ra đi và không quay đầu lại ngó nhìn ông bà nội tôi. Từ đó cha tôi và
chú Quân đã cách biệt nhau, tình anh chị em ruột thịt đã không còn đậm đà như những
ngày tháng cũ, mà trái lại đã trở thành kẻ thù vì khác chính kiến!
Gia đình chỉ biết tin về chú sau mỗi đêm chú mò về làng để kéo thanh niên trong làng
đi học tập chính trị, kiểm thảo, và tuyên truyền để lôi kéo dân chống thực dân Pháp ở
cuối sân nhà thờ làng.
Có lần tôi nghe mẹ nói chuyện thì thầm với bà nội trong khi tôi ngồi cạnh:
- Mẹ à, anh Tựa, chú Quất chết tối hôm qua rồi…!
Bà tôi sững sờ, ngạc nhiên hỏi.
- Lại thằng Quân nó làm ra chuyện này phải không
con?
Mẹ tôi lắc đầu và nhìn bà nội có vẻ buồn rầu.
- Con không biết em Quân có làm ra chuyện này không! Nhưng nghe đâu tối hôm
qua một nhóm thanh niên trong làng tụ họp với mấy nhóm ở làng khác nữa.
- Họ làm gì vậy? Bà tôi hỏi trong vội vàng như sợ có người nghe được.
gần chợ Lịm tối hôm qua. Khi bị
- Đi phá đường giao thông, và đắp mô trên Quốc lộ 1
phát giác đã bị Pháp bắn và chạy tán loạn, mạnh ai nấy chạy về làng.
Bà tôi làm dấu thánh giá và chắp tay trước ngực.
- Lạy Chúa, Pháp nó đã trông thấy thì tan xác như thằng Tùng mấy tháng trước! Sao
họ lại bắt dân đi làm chuyện nguy hiểm vậy?
Mẹ tôi ngước mắt nhìn bà nội, rồi lắc đầu.
- Không đi đâu có được! Chống đối không đi phá cầu đắp mô là bị du kích Việt Minh
gõ cửa ban đêm mang đi giết đó mẹ! Đi thì chết vì súng đạn thực dân, không đi thì
chết vì dao mã tấu của du kích! Không có quyền được chọn mẹ à…!
- Giêsu lạy Chúa tôi! Thế thì dân làng sống làm sao được! Sáng thì quân Pháp, đêm
thì Việt Minh…!
- Mẹ… Mẹ…! Nói nhỏ thôi! Người hàng xóm mà nghe được thì nguy lắm đó mẹ. Mẹ tôi
hốt hoảng nhìn quanh trong khi cắt ngang lời bà tôi đang nói.
Bà tôi sợ hãi nhìn dáo dác.
- Ồ mẹ quên mất, có ai ngoài sân không con?