Page 85 - Me Toi
P. 85
Nhưng oan nghiệt thay, thực dân Pháp
rút quân về căn cứ đi qua làng tôi, thế là
cả làng tôi lại thêm một phen nữa tán
loạn vì đạn pháo, bom rơi. Cả gia đình bỏ
mặc chú Sơn nằm giữa sân để chạy nấp
trong các bụi bờ hầu cứu lấy thân, và
cũng vì thế mà mẹ tôi quyết đị bỏ làng ra
đi.
Sau những trận lửa loạn đó, tôi đã theo
mẹ bỏ làng đi không về như cây đã trốc
gốc. Bước chân tôi đi mỗi ngày mỗi xa.
Cành lá hồn tôi cũng úa tàn theo tuổi đời
rong ruổi xế chiều như hai cây lớn trên lối
đi đường Tully.
Tôi nghĩ tới chú Quân, con người của
Cộng Sản! Tôi đau lòng nhớ tới chú Sơn,
một người hiền hòa quê mùa chỉ biết
kiếm sống bằng đôi tay lam lũ chân quê,
ấy vậy lại bị chết oan uổng vì những viên đạn của ngoại xâm, và tức nhục trước sự đe
doạ của Việt Minh khi còn sinh thời.
Tôi chợt buồn nhớ tới cha tôi, một đời nhất tâm ôm vào lý tưởng tự do, tự cường dân
tộc, nhưng rồi cũng buông xuôi bỏ xác xứ người, và tiếc nuối một đời.
Tôi và chú Quân đều là hai kẻ chối bỏ lời mẹ, tình quê. Hai kẻ trốc gốc xa cội, bỏ
nguồn…! Chú đã già và đã nằm xuống với lý tưởng sai mà chú đã cưu mang; nhưng tôi
nửa đời biền biệt nhận xứ lạ làm quê hương để làm thân tầm gởi trong khi cội nguồn
đang quằn quại đau thương trùng trùng…!
Tôi sực nhớ tới bài thơ “Một Trẻ Một Già” tôi viết trong mùa đông 2003, khi dìu mẹ ra
sân sau:
……………………………………………………