Page 81 - Me Toi
P. 81

Mẹ tôi an ủi:
               - Thôi thày kệ chú ấy đi.

               Bất chợt ông nhìn mẹ tôi như lo lắng điều gì, ông hỏi.
               - Thế chồng con nó đâu rồi?
               - Chồng con bỏ làng đi rồi.
               -  Sao thày không biết.
               - Anh trốn đi lúc nào, con đâu có biết, con chẳng biết anh ấy bây giờ ở đâu…!

               Ông tôi bất ngờ đứng dậy khỏi ghế.
               -  Trời ơi…! Thật là loạn. Thằng theo Việt Minh, thằng bỏ nhà đi biệt tích không tin
                   tức…! Con có nghe chồng con nó nói đi đâu không?

               Mẹ tôi lắc đầu rồi khóc sụt sùi.
               -  Không thày…! Anh chỉ nói rằng khi nào yên anh sẽ về
                   đón gia đình…!
               -  Nó đi mấy ngày rồi?  Ông nội tôi hỏi.
               -  Anh đi sáng nay, lúc đưa thằng Chinh đi học là anh ấy đi luôn. Con không biết nhà
                   con đi đâu, nhưng nhà con nói sẽ cho tin về cho con hay.

               Ông tôi vỗ bàn.
               -  Sao con không nói sớm cho ta hay?
               -  Con nghĩ rằng để anh ấy đi tốt hơn là ở trong làng. Anh ấy chống chú Quân theo
                   Việt Minh. Thày hiểu mà… Có ngày anh em giết nhau thì nguy lắm. Tốt hơn là để
                   nhà con đi…!

               Ông tôi thở một hơi thật dài như trút được gánh nặng.
               -  Con nghĩ cũng đúng! Tụi du kích bây giờ hung hăng và làm nhiều điều bất nhân quá
                   lắm rồi…!
               -  Thày đừng cho thằng Chinh nó biết chuyện này.

               Ông tôi gật đầu.
               -  Ừ, nó có hỏi ta cũng không nói ra đâu…!

               Sau khi nghe được những điều này, tôi đã chạy ra sau nhà ngồi khóc một mình. Tôi
               hứa với lòng là sẽ không hỏi ông và mẹ về chuyện cha tôi đã bỏ làng ra đi, nhưng tôi
               cũng tự hỏi trong lòng: Cha đi đâu vậy…?

               Tôi đã theo chú Sơn chạy loạn trong vô thức và đứng trước cổng của nhà Dòng Hoàng
               Nguyên lúc nào không hay. Tôi ngạc nhiên thấy những người chạy loạn đổ dồn vào nhà
               Dòng. Họ chen chúc nhau trong khuôn viên nhỏ bé của nhà Dòng với hy vọng được an
               toàn dưới cây thập tự giá trên nóc gác chuông nhà thờ, một dấu hiệu mà người dân
               quê chất phác tin tưởng như một phép lạ có thể che chở họ.
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86