Page 78 - Me Toi
P. 78
Tôi tự nhìn vào tôi như một thân cây. Một thân cây đã bị trận lốc lớn nhổ lên và quăng
tới một vùng đất lạ. Thân cây đã bị chôn xuống một nửa, nửa trên nhiều cành đã gẫy,
vài cành khác đã trụi lá và xơ xác như lạc hồn…!
Tôi là một trong những cành cây gẫy…! Thật sự tôi đã bỏ cội nguồn để lang bạt xứ
người, để bơ vơ kiếm sống, và chấp nhận làm một nô lệ mới trên xứ lạ cho miếng cơm
manh áo, cho sự nghiệp phù phiếm và cho tôi nhận biết rằng người Việt vẫn cố vươn
lên trên đất lạ để vẻ vang dòng giống, nhưng người Việt cũng vẫn còn ngơ ngác nhìn
nhau như không quen và đầy ắp những nghi vấn cho sự đoàn kết hầu có thể thắng nội
và ngoại thù.
Chính những lãnh đạo phản bội bất tín trong quần chúng đã là cái oan khiên ngăn cách
giữa người Việt, và chiến tranh ý thức hệ giữa anh em đã là một kết quả cho sự chia rẽ
này…!
Tôi bỗng nhớ tới những ngày trên quê nội, bên đồng lúa xanh ngút ngàn tầm mắt chạy
dọc theo dải sông Hồng. Ở đó có lũy tre xanh, có đàn cò trắng nhởn nhơ bay, có tiếng
chuông chiều vang vang đồng nội. Nơi đó tôi sinh ra và rốn nhau đã chôn chặt như
đánh dấu cội nguồn cho một kiếp người. Nơi đó tôi đã khóc tiếng đầu tiên chào đời và
gọi tiếng ba đầu tiên để nhận tình thân gốc rễ Việt Nam con Lạc cháu Hồng…!
Tôi nhìn đăm đăm vào cành cây gẫy trong sân, để thấy cành cây này đã giống như tôi,
một trận bão lớn đã làm xa lìa gốc rễ và vết đau trên thân cây vẫn trơ ra đó với thời
gian và nắng đang lên.
Nắng sớm đã tràn về… nhưng cành cây bắt đầu héo lá và đời sống của cành chỉ còn
một con đường không thể lựa chọn, đó là cúi xuống cuộc đời để chấp nhận cho số
phận đẩy đưa, không sớm thì muộn cũng trở thành cát bụi vô tình trong lửa thiêu, gió
lốc trên quê hương người có nhiều bẫy rập phồn hoa…!
Tôi như cành cây gẫy đã hoảng loạn trong biển đời đớn đau tàn phá. Tôi đã đui chột nụ
lá khi tuổi đời vừa tập cắp sách theo mẹ tới trường làng để học chữ A, B…, và chưa
nhận ra được chữ nào là đầu chữ nào là cuối. Những chữ cái nhẩy loạn trong đầu và
xuất hiện chờn vờn trong trang sách tập đọc như nô đùa với tuổi thơ tôi. Tuổi ấu thơ tôi
đã dại khờ nghịch đùa với những bình mực tím để đổ vương lên áo, và đã mê muội
nằm lên những trang vở để tập viết nguệch ngoạc không ra chữ, thế mà mẹ tôi vẫn vui
vẻ nuông chiều…!
Một đêm giặc về, tôi thức dậy trong nỗi kinh hoàng của mẹ. Ấu thơ tôi đã còm cõi khóc
trên lưng mẹ giữa lửa khói chiến tranh, giữa đêm dân trong làng bàng hoàng thức giấc
bất ngờ vì những tiếng nổ long trời của trái phá. Có những tiếng gọi ơi ới, tiếng gào
thét tắc nghẹn, và tiếng khóc thảm sầu ai oán.