Page 73 - Me Toi
P. 73
- Con sinh ra ở quê nghèo, chạy giặc khi còn ẵm trên tay. Khi ở Hà Nội con được
mấy năm sung sướng ăn đi học, nhưng bây giờ cha mẹ lại nghèo khổ con phải chịu
lây…! 11 tuổi rồi đó con ạ…!
Chính vì câu này mà mẹ con ôm nhau khóc giữa lối đi hẹp đường trơn trước nhà ông
Vệ. Mẹ khóc vì thương tôi không sung sướng được bằng mẹ khi tuổi còn ấu thơ. Mẹ
buồn vì thấy tôi thua thiệt bạn bè cùng lớp bởi đời sống di cư bỏ Bắc vào Nam. Chính vì
nỗi khổ của anh em tôi, mẹ thường trách cha tôi đã quá nghe chú Quân bỏ quân ngũ
Pháp về làng sau 1954 hầu tìm cách xa lánh thực dân Pháp, và muốn sống trong cảnh
thanh bình nơi quê nội.
Chú Quân đã vẽ cho cha tôi một hình ảnh an lành xứ sở sau cuộc chiến giữa Việt Minh
và Pháp tại Điện Biên Phủ, để rồi cha tôi đã bị bắt giữa đêm bởi chính lệnh của chú tôi,
sau khi cha tôi về làng, và sống bình yên được vài tuần.
Những người lính Cộng Sản mang cha tôi đi học tập kiểm thảo, tẩy não tưởng mất xác
nơi miền thượng du Bắc Việt đã làm mẹ tôi buồn rầu khóc thầm đêm ngày…!
Sau khi cha tôi được thả trở về làng, cha mẹ tôi đã bỏ hết tài sản chạy lấy thân giữa
đêm đến nỗi không còn gia sản nuôi con khi gặp hoạn nạn.
Tôi ôm lấy mẹ khóc vì thương mẹ đã nhọc nhằn tần tảo ngày đêm để kiếm sống cho
gia đình, nuôi chị em tôi ăn học và đặt cả hy vọng trong tôi.
Đã có lần mẹ tôi nói: