Page 72 - Me Toi
P. 72

Khi tôi còn cắp sách đi học tại trường Tiểu Học Cộng Đồng Trần Hưng Đạo, mỗi năm có
               những trận mưa lớn kéo dài cả tuần không dứt, nước đỏ đổ từ trên đồi xuống thung
               lũng ào ào như thác, gió rung cây trong những tiếng sấm nổ lưng trời.

               Mỗi sáng đi học tôi đều luồn sách vào bụng, cầm chiếc nón lá che đầu, mặc chiếc quần
               xà lỏn, và chân trần tôi bước khỏi hàng hiên nhà mang theo tiếng nhắc nhở của mẹ:
               -  Đi khéo nghe con, coi chừng ngã… nuớc trôi xuống suối thì khổ…!
               -  Dạ!

               Những bước chân trần ngày  đó tôi  đã chậm chạp đi dưới mưa rừng trong ngõ hẹp
               quanh co với hàng giậu cao hơn đầu hai bên, và thỉnh thoảng có cành vươn ra lối đi.
               Tôi đi từ trên đồi gần nhà ông Huấn, ngang qua ngõ nhà Ông Lý Thuận, Ông Lý Cảnh,
               rẽ trái chạm ngõ nhà Nguyễn Khắc Vỵ, qua phía bên phải để bước trên tấm ván ngang
               qua lối thoát nước của hồ bơi ngay cửa ngõ nhà Nguyễn Văn Hưởng, cố bấm chân
               xuống đất để leo lên con dốc trơn trượt trước nhà Đỗ Mộng Sơn để vào trường Tiểu
               Học Cộng Đồng ngay trên đầu dốc, Thày Đỗ Minh Giảng làm Hiệu trưởng thời gian đó.

               Khi tới trường, áo tôi đã ướt sũng trên lưng, sách vở đã ẩm và hai chân đã dính đầy
               bùn. Tôi luôn vào lớp trễ về mùa mưa và ngồi xuống băng ghế để mặc nước ở quần áo
               chạy theo chân nhỏ xuống nền xi măng nhưng đã phủ lên một lớp bùn dầy, trong khi
               thày Vinh làm lơ, và tiếp tục giảng bài như không hề thấy tôi vào lớp trễ…

               Tôi ôm cái lạnh run rẩy của mưa rừng Ban-Mê và yên lặng nghe thày dạy tới khi tan
               trường về. Con đường vẫn lất phất mưa rơi. Những vũng nước đục đọng trên hố sâu,
               đất quánh lại trơn trượt như mỡ, và lối thoát nước của hồ bơi đã dâng nước trôi đi mấy
               tấm ván cầu làm tôi không thể bước qua được.

               Tôi rất khổ sở khi phải nhảy qua lối thoát nước này vì chân tôi ngắn, và bên kia bờ lại
               bùn trơn trợt, đôi khi vừa nhẩy qua tôi đã ngã văng vào bụi cây, có khi túm được hàng
               giậu bên kia thì sách vở từ bụng đã tuôn xuống đường. Lúc này tôi chỉ còn cách nhặt lại
               sách vở rớt, lấy áo chùi cho sạch bùn, nhưng lần nào bùn cũng đầy những trang sách,
               và không thể đọc được nữa.

               Mỗi lần tôi ngã, mỗi lần tôi làm rớt sách vì những trận mưa rừng, mẹ tôi lại buồn vì
               thương con, sợ tôi bị nước lũ cuốn đi và lại tốn tiền mua sách cho tôi học. Để được yên
               tâm, mẹ lại bỏ công dắt tôi đi, đón tôi về mỗi lần mưa lớn đầu mùa, và đã làm tôi sung
               sướng được đi bên mẹ trong niềm ấm áp che chở. Trên đường mưa trơn mẹ con gần
               gũi thủ thỉ chuyện trò. Có nhiều lần mẹ tôi đã dạy tôi cách làm người thật thà ngay
               thẳng, hiếu đạo, và thương anh em. Cũng có những lần mẹ tôi kể những chuyện hồi
               mẹ tôi còn là con gái ở làng Thành Lập, Hà Đông, với những niềm vui bên cạnh ông bà
               ngoại trong cảnh thanh bình quanh bếp lửa của mùa đông lạnh căm căm của xứ Bắc.
               Có một lần mẹ nói:
   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76   77