Page 71 - Me Toi
P. 71

T R OÁ C  G O ÁC





               Tôi không đợi bình minh ló dạng nơi phía đông, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng đưa mắt
               nhìn qua màn cửa sổ để thấy ánh sáng lan dần trong sương sớm, và tiếng chim bắt đâu
               hót trên đỉnh cành cao của hàng cây bên ngoài bức tường, trên lối đi của đường Tully.

               Thời gian này là lúc tôi kéo màn cửa sổ, nhìn ra hàng cây để tìm con chim quen thuộc
               luôn đậu trên cành cao trước của sổ, bên ngoài bức tường, để hót một hơi dài như
               không muốn dứt, rồi bay đi mất dạng, nhưng nó sẽ trở lại vào sáng sớm hôm sau.

               Hàng cây này khi mới trồng chúng thấp hơn mặt tường, bây giờ đã cao gấp ba bức
               tường, và phủ bóng mát vào hông nhà mỗi buổi trưa hè.

               Ánh sáng của mỗi ngày lướt lên những ngọn cây trong sương sớm, lá rung nhẹ lấp lánh
               đón chào, tiếng chim hót líu lo mừng rỡ một ngày mới đang vươn lên trong tia sáng
               chan hòa khắp ngả, và tôi biết rằng đời tôi đã qua được một ngày, sẽ sống thêm một
               ngày kế tiếp với những kỷ niệm, những khao khát chưa tròn và ước mong cho đời tôi
               được yên trong nửa kiếp tầm gởi bèo trôi sông lạ mà bến cũ vẫn hoài trông…!

               Nửa đêm hôm qua tự dưng gió lớn và mưa nặng hột đã làm mái tôn nhựa patio vang
               lên những tiếng động mạnh của gió và lộp độp của những giọt mưa vỗ vào mái tôn. Tôi
               nói với Mỹ Thanh, vợ tôi:
               - Nghe tiếng mưa rơi nặng hột, gió vỗ trên mái tôn bập bùng, và tiếng sấm sét đì
                   đùng trong hơi mưa lạnh đêm khuya sao mà giống cảnh mưa rừng Ban-Mê-Thuột…!
                    Chỉ tiếc rằng không có nước lũ màu đỏ chảy vào cống rãnh trên đường phố và mưa
                   không được dầm dề mấy ngày như mưa của núi rừng Cao Nguyên Lâm Viên!

               Mỹ Thanh đáp lại với giọng ngái ngủ.
               -  Thôi… Ngủ đi ông…! Tôi sợ mùa mưa Ban Mê Thuột của ông quá rồi! Nước thì đục
                   ngầu đổ vào cống như thác. Bùn lầy dính chặt vào guốc phải lấy dao lớn đẽo mới
                   ra…! Nếu không đẽo đất ra, đất sẽ bám thêm vào dần dà đôi guốc sẽ dầy cao thêm
                   và nặng tới mấy ký lô…!

               Tôi yên lặng để vợ ngủ, nhưng lòng tôi dậy lên những trận mưa rừng ngày cũ, những
               kỷ niệm khó quên của tuổi thiếu thời, và những dấu yêu tuổi học trò không phai mờ
               trong ký ức.
   66   67   68   69   70   71   72   73   74   75   76