Page 76 - Me Toi
P. 76
Ấy thế mà anh em tôi, những người mang
dòng máu Việt ở cả hai miền đã coi những
lãnh đạo của họ như một anh hùng, trong
khi những vị anh hùng này đều dựa lưng
vào kẻ ngoại thù và coi kẻ ngoại thù như
bạn hữu ban ân. Họ hãnh diện là vị lãnh
đạo cầm súng ngoại bang đưa cho anh em
mình bôi mặt bắn giết lẫn nhau, và không
cần tìm một sự hoà bình cho dân tộc.
Chiến tranh từ lòng ích kỷ, vụ lợi, tham
vọng bá quyền mà ra…!
Sau những năm dài anh em chém giết nhau, người dân hai miền Nam Bắc đã được
hưởng những hạnh phúc gì? Có chăng là cả nước bị bóc lột đến tận xương tủy và kềm
kẹp tù đầy sau khi đã không còn tiếng súng…! Một nhà tù rộng lớn bao trùm cả một
quốc gia, trong đó lớp thống trị lại là những người ngày xưa được dân miền Bắc tôn lên
như một anh hùng dân tộc chống Mỹ, Ngụy…!
Còn nữa, những người lãnh đạo miềm Nam đã làm được gì để cứu dân trong và sau
cuộc chiến tranh 1954 và sau biến cố phản bội đảo chánh 1963? Họ chẳng làm được gì
cả ngoài ăn chơi phù phiếm, bè phái và mang một cái tội khó tha trong lịch sử mai hậu
đó là giết chủ rồi kéo ngoại bang vào nhà làm băng loạn xã hội, và phá hoại kỷ cương
mỹ tục Việt tới cội rễ. Cuối cùng họ cũng bỏ lại những người lính chiến đã anh dũng hy
sinh vì dân tộc, và giữ miền Nam cho họ được vinh thân phì gia để thoát ra hải ngoại.
Những người lính chiến miền Nam đã bị Việt Cộng cướp đoạn quyền sống đã và đang đi
dần vào cõi chết trong tủi nhục. Họ là những anh hùng vô danh trong lịch sử chiến
tranh Việt Nam…!
Bây giờ người dân Việt trong nước đang nghèo đói dưới gông cùm Cộng Sản, và người
Việt hải ngoại đã mất lòng tin vào lãnh đạo của họ… Ai sẽ là Lê Lợi, Quang Trung hay
cũng chỉ là lãnh đạo bất tín, phản bội ý dân, bè phái, chia rẽ và độc quyền yêu nước….!
Nằm trên giường nhưng không thể ngủ tiếp, tôi lắng nghe những cơn gió giật mái tôn
nhựa patio và tiếng mưa rơi, lòng tôi chùng xuống như thủa nào nghe tiếng mẹ dặn
trong mưa và mắt luôn để ý tới chiếc đồng hồ treo tường để đợi sáng…!
Vừa bước vào phòng viết, tôi đã định kéo màn cửa sổ để kiểm soát lại mấy cây ngoài
bờ tường, nhưng chưa kéo màn tôi đã nhìn thấy một cành lớn đã gẫy và rơi vào sân
bên hông nhà. Khi màn cửa sổ đã kéo lên trọn vẹn, tôi trố mắt nhìn hai cây lớn gần sân
sau. Chúng đã đổ nghiêng ra ngoài đường Tully, cành lá xơ xác nhô lên khỏi mặt tường
và đang có tiếng cưa gốc cây bên ngoài bức tường trên lối đi. Tự nhiên tôi cảm thấy
một nỗi buồn tràn vào lòng như sợi tơ đã được căng ra rồi bất chợt đứt, tôi buột miệng
kêu:
- Mỹ Thanh….! Hai cây lớn đã bị trốc gốc rồi em…!