Page 77 - Me Toi
P. 77

Có tiếng vợ tôi trong phòng ngủ gần đó phát ra:
               - Bộ anh khóc phải không? Cây gẫy có gì đâu…!
               -  Không, anh nói cây bị trốc gốc…!
               - Trốc gốc thì chính phủ trồng cây khác, nếu không nhà mình sẽ quang đãng hơn. Về
                   mùa thu lá rụng đầy sân…! Làm gì mà giọng nói anh buồn thiu vậy…?

               Tôi buông người ngồi xuống ghế trước bàn viết rồi chợt suy nghĩ miên man: Vợ tôi
               giống như những vị lãnh đạo Nam Việt Nam trước 75…! Có nghĩa là vợ tôi mặc kệ cho
               cây đổ và ỷ lại đã có người lo trồng lại cây khác. Nàng  không nghĩ rằng nếu trồng lại
               cây khác với một sự giúp đỡ có hạn của nhân viên chính phủ, cây cũng sẽ lại đổ và
               nàng cũng sẽ phải để ý tới bức tường vì ảnh hưởng bởi cây đổ đè lên.  Niềm Nam thất
               bại cũng chỉ vì những lãnh đạo đã ỷ lại và giao Nam Việt Nam cho quan thày của họ cai
               trị theo chính sách cố vấn lũng đoạn một cách trực tiếp vào lập trường của chính phủ bị
               giúp, và lừa gạt qua hai tiếng đồng minh “hổ trợ”! Chính những người lãnh đạo này đã
               là lô nệ mới cho chính sách thuộc địa mới thẩm thấu vào nội bộ mà họ cố tình làm ngơ
               vì sợ như cảnh cố Tổng Thống Diệm đã bị giết bởi đám loạn tướng từ bàn tay nhúng
               máu của quan thày phía sau, và  có thể họ cũng là một trong những tướng hèn được
               chia phần nên nếu há miệng sẽ mắc quai. Hoặc vì danh lợi cá nhân đang vơ vét chưa
               thỏa lòng mà quên đi bổn phận trách nhiệm đối với dân tộc.

               Thời hậu giết chủ, lãnh đạo Miền Nam hoàn toàn trông nhờ vào sự giúp đỡ hạn hẹp của
               ngoại bang, họ nhìn vào đàng trước là quyền hành độc tôn để tranh giành nhau, mà
               quên đi cái bẫy rập cắt viện đang chờ họ sa vào, trong khi quân thù trước mặt.

               Lãnh đạo nhìn nhau với cây súng trên tay, bằng những người lính xả thân cho họ để đi
               tới chỉnh lý, đảo chánh rồi đảo chánh đã làm nản lòng dân, phá sản sức chiến đấu của
               quân đội, chỉ ngoại bang và Cộng Sản có lợi trong chính sách bàn giao tiệm tiến trao
               quyền giữa Cộng Sản và những đế quốc mới.

               Sau 1963, trước 1975, lãnh đạo Miền Nam là nhóm Tướng lãnh chia quyền đích thực
               không cần dân mà họ chỉ cần ngoại bang ủng hộ để giữ cái ghế lãnh đạo của họ. Ðến
               khi chính sách Mỹ xoay chiều, họ lúng túng chơi ván bài tháu cáy rút quân chiến lược
               để kêu Mỹ trở lại. Mỹ không trở lại, họ bỏ nước chạy trước quân thù có đầy đủ viện trợ
               của Trung Cộng và Nga Sô. Họ đang tâm bỏ lại đồng đội mặc cho quân thù chém giết
               đọa đày trong tủi nhục. Họ bỏ lại dân trong đói khổ lầm than, và họ chạy qua Mỹ để
               hưởng lộc trợ cấp của một quan thày không lương tâm. Ấy vậy mà một số người lãnh
               đạo này vẫn đứng lên như một lãnh đạo của người Việt hải ngoại sau khi đã hoàn hồn,
               rồi nghĩ tới tham vọng và hô hào dân Việt hải ngoại sát cánh bên họ để chống Cộng.

               Ai sẽ tin họ đây…? Cây trốc gốc…! Người dường như mất nguồn…! Lá rụng sẽ về đâu?
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82