Page 74 - Me Toi
P. 74

-  Con là trai lớn trong gia đình, mai mốt cha mẹ già con phải một mình lo lắng cho
                   mấy em.
               Mẹ tôi nghĩ rằng tôi không hiểu câu mẹ tôi nói, nhưng thực ra 11 tuổi đời sớm sống
               cùng mẹ nhọc nhằn kiếm sống giữa chiến tranh, và nhìn thấy sự lam lũ của mẹ, tôi đã
               vội biết thế nào là khổ, là sướng trong tuổi niên  thiếu ngày đó. Tôi đã biết rằng bom
               đạn của quân ngoại xâm đã đổ xuống để tàn phá quê tôi gần như không còn cái gì
               được nguyên vẹn. Cộng Sản cũng đã bắt thanh niên trong làng đi dân công đào hố đắp
               mô trên quốc lộ 1 để đôi khi bị quân Pháp bắn giết bất ngờ. Và chính tôi cũng bị các
               thày, cô Cộng Sản hỏi khéo để điều tra về cuộc sống của cha mẹ. Tôi cũng nhận biết
               rằng khi ở Hà Nội, học ở trường Tiểu Học Bạch Mai tôi đã được bác kéo xe cõng lên xe
               cả lúc đi lẫn về trong những trận mưa lớn, hay mưa ngâu của Hà Nội… Và tôi cũng thực
               hiểu rằng khi lớn khôn tôi cũng phải nhọc nhằn đắng cay như cha mẹ nếu có chiến
               tranh xẩy ra ở Miền Nam…

               Sống trong cảnh đổi thay bất ngờ vì chiến tranh như mẹ dạy bảo, tôi thực sự đã biết
               phải chấp nhận rủi may trong đời, và phải phấn đấu để sống còn…! Cũng từ đó tôi đã
               nghe lời mẹ dạy trong sự cần mẫn, chịu khó và cố vươn lên bằng đôi tay nhỏ nhoi đen
               bóng vì nắng Ban-Mê. Sáng tôi đi học, chiều về cố gắng cầm cán cuốc bổ mạnh xuống
               đất để giẫy cỏ, hoặc đào hố trồng cà phê, hay vun đất thành luống trồng khoai, và đôi
               khi ngồi một mình trên cán cuốc để nghỉ mệt trong khi im lặng nhớ về kỷ niệm làng
               xưa. Tôi cũng thuờng phụ mẹ chăm sóc đàn heo, giúp chị lo cho mấy em, và có lẽ vì
               thế tôi đã mất dần tuổi dại…!

               Mưa, nắng và mầu đất rừng Ban-Mê-Thuột đã làm tôi dần lớn lên cùng những ấu thơ
               nhọc nhằn bên mẹ cha, và càng lớn tôi lại càng cảm thấy gánh trách nhiệm gia đình,
               tình yêu, bạn bè và đất nước trên vai càng thêm đầy, và không thể quăng bỏ cho ai đã
               làm tôi quên đi tên những thằng bạn trong ngõ hẻm Bạch Mai, Hà Nội của một thời thơ
               ấu cũ, quên đi cả hận thù những người khác giống đã bắn vỡ ngực chú Sơn tôi trên
               ruộng khoai, và tôi quên luôn cả lối đi dấu cũ đường về làng Thành Lập miền Bắc.

               Tôi chấp nhận Ban-Mê như là một tổ ấm cho đời tôi tìm sống bên cha mẹ và lạc loài
               lênh đênh bên những luống khoai và màu đất đỏ Cao Nguyên có những đồi cà phê hoa
               trắng rung rinh trong nắng mỗi độ đầu mùa.

               Ban-Mê-Thuột như là một cái phao cho tôi bám vào để sinh tồn…! Như một dấu yêu
               rộng mở thần thánh, đã là nơi tôi khôn lớn và vươn lên bên những cách rừng già  thâm
               u có những tiếng hú của vượn, tiếng hót của đủ loài chim rừng dưới bầu trời xuân xanh
               nắng bụi, mưa rừng và giá lạnh căm căm khi đông về…!

               Kỷ niệm ấu thơ Miền Bắc sự thật đã nhạt nhòa trong trí tưởng bên cạnh rừng xanh bát
               ngát của Cao Nguyên Lâm Viên, và cũng từ đó tôi lớn lên bên cạnh những gốc cà phê,
               rặng nhãn, cạnh đàn heo, đàn bò do cha mẹ tôi đã cố gắng trong nhọc nhằn để tạo
               nên…
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79