Page 75 - Me Toi
P. 75
Bây giờ tất cả đã như giấc chiêm bao, tôi lại thêm một lần nữa vội vàng bỏ nước giữa
cảnh chiến tranh hoang tàn, loạn quân, loạn dân trong thành phố Sài Gòn sau khi
Tổng-Thống-hai-ngày Dương Văn Minh tuyên bố đầu hàng địch vô điều kiện, và ra lệnh
quân đội buông súng để bước lên tàu Trường Xuân chiều 30 tháng 4 năm 1975 với
niềm uất hận, tủi nhục không ngờ đối với quyết định của cấp lãnh đạo.
Cái nhọc nhằn nửa đời mà cha mẹ tôi đã chịu của ngày tháng 1954 bỏ quê xuôi Nam,
nay lại trở lại với tôi như một oan khiên đeo đẳng. 1954 cha cõng con trên lưng giữa
đêm khuya bỏ làng. 1975 con bỏ lại cha mẹ, anh em đành lìa nước ra đi làm kiếp lưu
vong…!
Cái nghiệp chướng thoát ly quê hương mà tôi cố cắt bỏ vẫn không thoát được đã bám
vào tôi như hình với bóng. Tôi đã bắt buộc phải cưu mang nó như cưu mang hình dáng
của kẻ nội và ngoại thù. Đau đớn nào hơn khi tôi biết thực rằng kẻ nội thù là anh em
cùng giống, cùng máu đỏ da vàng và nói tiếng Việt Nam. Tôi cố quên họ cũng không
được, tôi chối bỏ họ cũng không xong, bởi vì họ là anh em tôi và cùng giống Lạc Long
hùng mạnh một thời đã viết trong sử sách dựng nước…!
Mẹ đã dạy: Anh em như thủ túc, do đó tôi lỡ nào nhìn họ như kẻ không cùng dòng
giống! Nhưng họ thì khác. Họ nhìn tôi như kẻ thù, và họ muốn moi tim tôi ra cho thỏa
mãn hung tính tàn ác man rợ mà họ đã vô tình học được của ngoại bang. Trước mắt
họ, tôi là tội nhân, là kẻ thù và họ cần phải triệt để thanh toán.
Đó là cái dã tâm của kẻ khác giống đế quốc kinh tế và sức mạnh mới trong thế kỷ 20
đã dạy anh em miền Bắc và cố vấn nhóm bù nhìn lãnh đạo miền Nam, hầu làm anh em
tôi mâu thuẫn lẫn nhau, tranh chấp bá quyền để giết hại lẫn nhau, và chỉ có đế quốc
đứng giữa hưởng lợi…!
Những mục tiêu chính trị ngoại bang chẳng bao giờ có chính sách thương yêu nòi giống
Việt, do đó họ đã dựng lên một ngăn cách chính trị ngụy tạo vô hình bằng hai chữ
Cộng sản và Tự Do vô nghĩa để trục lợi!
Đã có nhiều lần tôi tự hỏi thầm: Tại sao những cường quốc không trả sự quyết định tự
do, tự cường lãnh thổ quốc gia cho những nước nhược tiểu, mà lãnh đạo do chính nhân
dân bầu lên? Tại sao họ cứ áp đặt những cố vấn của họ bên cạnh những người lãnh
đạo nước nhược tiểu, mà họ đã dựng lên hầu đưa chính sách ngược lòng dân của họ
vào giới lãnh đạo bù nhìn để lũng đoạn và làm tê liệt sức quật cường nhân bản của dân
tộc nhược tiểu?
Chính đám chính khách vô nhân đạo trá hình đạo đức của các cường quốc đã là những
đầu mối của chiến tranh và bất hoà cho những nước nhược tiểu. Sống hay chết của dân
nhược tiểu đều do những chính sách lừa gạt trá hình trong sự giúp đỡ với mưu đồ đen
tối trong lòng họ.