Page 82 - Me Toi
P. 82
Người tỵ nạn quá đông, họ đã
nằm, ngồi ngổn ngang chật
chỗ trong khuôn viên, lan ra
cả ngoài bức tường cao quá
đầu người và làm tan hoang
n ững ruộng khoai, bắp xung
h
quanh nhà Dòng.
Những người dân quê chất
phác này đã vội vã mang theo
họ những gì có thể sống tạm
bợ vài ngày trong khi lánh
nạn. Họ sẽ trở về sau khi hết
nghe tiếng súng nổ, và sự càn
quét của thực dân Pháp đổ về từ căn cứ chợ Lịm và Đồng V ăn.
Chú Sơn đi tìm chỗ ngủ cho hai chú cháu khi trời đã về chiều, trong khi tôi đứng chăm
chú nhìn hai ba người lính Việt Minh mặc quần áo đen đào hố cá nhân, giao thông hào
bên ngoài bức tường gần cổng chính, và lẩn sau những bụi tre của nhà Dòng. Thỉnh
thoảng họ đưa súng cá nhân bắn lên chiếc phi cơ thám thính của Pháp đang bay vần vũ
trên không phận của nhà Dòng như thách đố và phô trương lực lượng.
Mỗi lần phi cơ nghiêng cánh và chúc xuống là mỗi lần hai ba xác người dân quê tung
lên cùng với tiếng gào thét thê thảm tắc nghẹn sau tiếng nổ lớn của trái phá đã được
tung ra từ phi cơ.
Bất chợt một tràng súng đại liên của người lính Việt Minh từ trên tháp chuông bắn ra
trong khi chiếc phi cơ thám thính đã bay xa và không trở lại vì trời đã bắt đầu tối.
Chú Sơn kéo tôi vào một góc tối của nhà Dòng để chiếm chỗ ngủ. Tôi nằm gác đầu lên
đùi chú trong khi chú ngồi dựa lưng vào góc tường.
- Ngủ đi con mai hết đánh nhau chú cõng con về. Chú nói nhỏ với tôi.
- Dạ.
Nhưng thực tình tôi không thể ngủ được vì những tiếng gọi tìm nhau vang lên ơi ới
trong ánh sáng chợp chờn ghê sợ của những cây nến không đủ chiếm bóng tối. Có
những tiếng rên đau đớn của kẻ bị thương, và tiếng nức nở của kẻ còn sống khóc
người thân đã mất vì những trái phá hồi chiều, hay trên đường chạy loạn.
Tôi chợt ngồi nhỏm dậy chỉ cho chú vài ba người lính Việt Minh cầm súng đi vội vàng
thoát ra cổng như lẩn trốn vào bóng đêm.
Chú tôi nhìn theo họ, nói khẽ.