Page 83 - Me Toi
P. 83

-  Họ rút quân, thế là mai chú cháu mình sẽ về làng.

               Nhưng tiếng hú ghê rợn của đạn pháo bay trên đầu và những tiếng nổ long trời như
               reo bắp đã trải trên khuôn viên nhà Dòng sau lời chú tôi nói. Mọi người lộn xộn nhốn
               nháo kêu gào, và xô nhau chạy ra khỏi nhà Dòng trong khi những cuộn lửa bốc lên
               khắp mọi nơi. Chú tôi kinh hoàng cầm lấy tay tôi và kéo tôi chạy bất kể chân đã đạp
               nên những vật gì. Tôi chạy theo chú kéo đi nhưng vẫn nghe tiếng đạn pháo tiếp tục nổ
               như bắp rang làm xác thân người dân quê đã liên tục tung lên trong ánh chớp sáng xẹt
               lửa của trái phá.

               Trong khi đang cố gắng chạy ra ngoài để thoát thân, tôi nhìn thấy những dẫy nhà đang
               cháy sập xuống, và có những tiếng gào thảm thiết của người bị thương càng lúc càng
               vang lên trong đám lửa bốc cao. Với ánh lửa rực sáng điên loạn của chiến tranh và đạn
               pháo nổ, tôi nhìn thấy những người bị thương lăn lộn gào thét kêu cứu nằm lẫn với xác
               người ngổn ngang trên sân và bãi trống bên trong và ngoài nhà Dòng. Tôi đã đạp lên
               những mảnh xác người và đụng phải ruột của người chết lẫn máu văng lên lủng lẳng
               trên cành tre để thoát ra ngoài từ khúc tường bị đạn pháo bắn đổ.

               Sau khi thoát ra ngoài, hai chú cháu đã mệt nhoài và nằm sóng soài dưới rãnh khoai
               lang để thở. Lúc này, tôi cảm thấy mùi máu tanh trên quần áo nên sợ hãi nói với chú.
               -  Chú… Chú…! Con bị đạn rồi.

               Chú Sơn lấy tay rờ khắp người tôi và nói.
               -  Tay chú rờ tới chỗ nào đau thì con nói cho chú biết.
               -  Dạ.
               Sự thực tôi chẳng thấy đau ở chỗ nào cả nhưng bàn tay chú tôi vẫn rờ khắp người tôi,
               và tôi lại càng cảm thấy mùi máu tanh nồng hơn khi tay chú Sơn đã rờ tới cổ.  Tôi nói
               với chú:
               -  Con chẳng thấy đau chỗ nào cả, nhưng sao tay chú nhơn nhớt ở cổ con và có mùi
                   tanh ghê lắm.

               Chú Sơn xòe đôi tay ra nhìn trong ánh trăng mờ đục và thất thanh thốt lên.
               -  Giêsu lạy Chúa tôi…! Sao người con toàn là máu không vậy.
               -  Con ngã vào vũng nước khi chú kéo con chạy ngang qua sân.

               Chú Sơn lắc đầu.
               -  Đó không phải là vũng nước đâu con.

               Tôi ngồi nhỏm dậy.
               -  Vũng gì vậy chú.

               Chú Sơn nhìn tôi lắc đầu một lần nữa rồi lẩm bẩm đọc kinh trong khi tiếng súng dần
               yên lặng, và hai chú cháu ngủ thiếp đi vì mệt lúc nào không hay.
   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88