Page 66 - Me Toi
P. 66

Khi cha tôi giải ngũ cũng là thời gian tôi học đệ thất trường La-San Bá Ninh gần đường
               Duy Tân cạnh bờ biển. Mỗi lần tan trường về tôi nhìn thấy cha mẹ làm việc bên nhau,
               trong khi em tôi chạy vui trên sân, tôi cảm thấy gia đình tuy nghèo nhưng hạnh phúc,
               và mẹ tôi đã bớt  nhọc nhằn bên chồng con…

               Tuy nhiên có những đổi thay không ngờ trong gia đình, sau khi cha giải ngũ, và gia sản
               nhỏ bé do mẹ tôi tần tảo bán từng cái bánh cam tiết kiệm gom lại đã bi tiêu tan vì cha
               tôi buôn bán thất bại bởi tin bạn bè bất chánh. Sự thất bại của cha đã làm mẹ tôi quyết
               định bỏ Nha Trang lên Ban-Mê-Thuột, một vùng đất mới của những trại định cư cho
               dân xứ Bắc ly hương như Trần Hưng Đạo, Châu Sơn, Kim Châu, Kim Phát, Buôn Hô và
               Chi Lăng.

               Chúng tôi theo cha mẹ  định cư tại trại Trần Hưng  Đạo gần sát bên tỉnh lỵ Ban Mê
               Thuột, nơi đây mẹ tôi lại một lần nữa dùng đôi tay mềm yếu cầm cuốc phá rừng, khom
               lưng nhổ từng đám cỏ tranh, vun từng luống rau, và dùng đôi vai gầy gánh từng gánh
               rau mang ra chợ bán kiếm tiền cho chúng tôi ăn học. Cha chăm lo đào từng hố đất
               trồng cà phê trên những mảnh đất mới phá, và vào rừng kiếm từng đọt măng tre mang
               về muối ăn dần.

               Đời sống gia đình từ tay mẹ tôi vun trồng trong nỗi nhọc nhằn đêm ngủ trễ, sáng thức
               sớm và chiều chợ về muộn để anh em tôi được hạnh phúc.

               Thời gian dần trôi, anh em tôi đã lớn, và thành người đã làm mẹ tôi vui trong những
               ngày giỗ, Tết. Nhưng mẹ tôi lại có nỗi niềm ám ảnh chiến tranh đang lan tràn trên khắp
               miềm Nam mà mẹ tôi đã cố quên đi khi phải lìa miền Bắc.

               Cái cảnh chết thảm trong chiến tranh ở quê miền Bắc đã ám ảnh mẹ tôi triền miên nên
               mỗi đứa con ra đi vào quân trường là mỗi lần mẹ khóc chạy theo dặn dò đủ chuyện, và
               sáng tối luôn cầu nguyện xin Chúa ban ơn lành cho những đứa con của mẹ tôi đã ra đi
               vào lửa đạn được bình yên.

               Tôi bỏ dòng tu sau mấy năm ở nhà tập để về ở với mẹ, vì thấy em tôi đã lần lượt bỏ
               mẹ đi vào cuộc chiến, trong khi mẹ tôi ngày một già yếu, vất vả với cái cuốc vườn rau,
               và lo âu cho các con đang trong vòng lửa đạn.

               Ngày tôi vào Trung Tâm Huấn Luyện Không Quân Nha Trang đã làm mẹ tôi khóc ngất,
               nhưng thân trai tình nhà phải lìa! Tôi cũng đành giống mấy đứa em bỏ mẹ mà đi. Tôi
               nhìn mẹ ngã vào vai cha mà lòng tôi quặn lại đau xót, sụt sùi bước đi nhưng thực sự tôi
               muốn quay về bên mẹ!

               Trận chiến càng trở lên khốc liệt với những địa danh làm người nghe phải lắc đầu thở
               dài với bao nhiêu xác của những người trai trẻ đã hy sinh nằm xuống cho lý tưởng tự
               do của cả hai miền Nam Bắc, mà lãnh đaọ hai bên đều là bá đạo dựa vào ngoại bang
               để mất chính nghĩa chủ quyền. Lãnh đạo bất chính trong khi tuổi trẻ ôm mộng thái bình
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71