Page 64 - Me Toi
P. 64
Cha tôi vẫn biệt tin trong nỗi khổ của mẹ, và căn lều trên gò đất của Chùa Phà Đen đã
là nơi anh em tôi sống bên mẹ trong sự giúp đỡ thuốc của hàng xóm khi lâm bệnh và
gạo của dì Chúc nhọc nhằn đi chân đất gánh từ quê tiếp tế vào thành cho chúng tôi
sinh sống.
Một hôm mẹ về rất sớm. Mẹ gọi tìm anh em tôi trong vườn ổi, dắt về lều, bảo anh em
tôi đi ra ao tắm, và thay quần áo mẹ vừa mua về. Tôi trông thấy thúng bánh cam đã
chiên của mẹ còn đầy, nhưng trong lời mẹ nói nghe vui hơn mọi ngày, tôi hỏi mẹ.
- Sao hôm nay mẹ về sớm? Mẹ đau hả…?
Mẹ nhìn ba anh em tôi rồi mỉm cười lắc đầu.
- Không, mẹ vẫn khỏe mà.
- Sao thúng bánh cam vẫn còn đầy?
Mẹ ôm lấy ba anh em tôi, hôn lên trán từng đứa.
- Mẹ mang về cho các con ăn một bữa no, rồi mẹ dắt các con tới nhà bác hai Hán bạn
của cha mẹ.
- Cái ông mà hay tới nhà ông bà nội ngồi nói chuyện với cha con trong buồng kín phải
không mẹ?
Mẹ tôi gật đầu.
- Bác hai Hán cũng làm việc như cha con, bây giờ bác có nhà ở đường Bạch Mai.
- Cha con ở đó? Tôi hỏi mẹ.
Mẹ tôi lắc đầu, nhưng ánh mắt mẹ vui.
- Không, nhưng cha con thỉnh thoảng về đó.
- Cha con làm gì hở mẹ.
Mẹ tôi lắc đầu rồi nhìn tôi thở dài.
- Cha con bị Việt Minh chỉ điểm cho Pháp. Bị Pháp bắt và Pháp đã dụ cha con đi theo
họ rồi!
Mẹ nhìn thẳng vào mặt tôi, nói tiếp:
- Bác Hai Hán và cha con nói rằng: Thà theo Pháp còn hơn theo Việt Minh! Mẹ cũng
không hiểu tại sao hai người nói vậy! Tuy nhiên mẹ đã bị du kích Việt Minh dưới
quyền chú Quân bắt mẹ tra tấn dã man để điều tra nơi cha con thường lui tới. Chú
Quân định giết mẹ nên mẹ sợ chú của con lắm!
- Vậy cha con có giết người dân như du kích và Pháp không mẹ…?
Mẹ nhìn tôi không nói, nhưng tôi hiểu rằng mẹ tôi mừng vì sẽ được gặp lại cha tôi, tuy
nhiên mẹ tôi cũng buồn cho ước vọng của cha tôi không toại nguyện với lý tưởng cha
tôi hằng theo đuổi là chống Việt Minh và thực dân Pháp!