Page 63 - Me Toi
P. 63
sông tắm trong nắng hè và cúi quét gom từng đống nhỏ như mẹ dạy và hốt từng tay
vốc bụi than bỏ vào bao bố mang về cho mẹ làm than chiên bánh cam.
Mỗi lần tôi vác túi than về là toàn thân tôi lọ lem cũng đen gần như than đã làm mẹ
cười, nhưng trong ánh mắt mẹ nhìn tôi có nỗi buồn đã làm tôi quấn quít gần mẹ hơn,
và tôi cũng cảm thấy an ủi khi nhìn những chiếc bánh cam phồng tròn lên trong chảo
mỡ sôi với màu vàng và hột mè bao quanh.
Chiều mẹ chiên bánh, tôi đi quét than trên cầu Phà Đen. Tối mẹ và tôi cùng xay gạo và
lọc nước lấy bộ, trong khi hai em tôi vê từng viên lớn đậu xanh đã được ngào đường
làm nhân và xếp đều trong chiếc khay nhỏ. Sáng mẹ thức sớm gánh một bên thúng
bánh đã chiên và bên kia lò bếp có vài viên bột trắng như nắm tay trong chảo mỡ đang
sôi.
Đời sống ba anh em tôi dính liền với nỗi nhọc nhằn của mẹ và túp lều ọp ẹp nghèo nàn,
tuy nhiên nó lại là hạnh phúc của mẹ trong cái buồn phiền phảng phất nhớ cha tôi.
Cũng từ ngày mẹ đổi nghề làm bánh cam anh em tôi luôn gần mẹ và được săn sóc
nhiều hơn, vì mẹ đã về sớm và nghề bán bánh cam cũng nhẹ nhàng hơn đi làm phu hồ.
Sáng mẹ quang gánh ra đi, tôi lo cho hai em ăn cơm mẹ đã nấu sẵn, ăn xong tôi dẫn
chúng chạy theo đoàn lính truyền tin Việt Nam đang được huyấn luyện tập trận và
chuyển tín hiệu trong vườn ổi của chùa Phà Đen. Tôi chỉ cho em từng cái máy chuyển
tín hiệu và giải thích cho chúng theo sự tò mò hiểu biết đơn sơ của tôi đó là cái nào kêu
tích… tích… tè… tè…, cái nào phải dùng máy phát điện có hai người ngồi quay, và cái
nào phải bóp cái nút bên hông rồi nói vào ống nghe để nói chuyện với người bên kia vô
tuyến.
Hàng ngày tôi dẫn em theo đoàn lính trong vườn ổi nên tôi đã quen được một vài
người. Họ nhờ tôi đi mua nước cam ba con cọp trong lúc họ bận tập hành quân. Khi
uống họ để chừa lại kể như thưởng công cho tôi, và tôi lại nhường cho hai em, sau đó
tôi xách chai không đi bán cho những người mua ve chai để kiếm vài xu đem về đưa
cho mẹ.
Mỗi lần có giờ nghỉ, đoàn lính luôn quây quần thành vòng tròn và họ luân phiên nhau
đứng ở giữa kể chuyện vui rồi cười vang cả vườn ổi. Đôi khi có ngưòi đứng ra hát, vì
thế bài hát Làng Tôi của Chung Quân đã nhập vào trí nhớ tôi, và tôi đã hát thuộc lòng
tự bao giờ tôi cũng không hay: “Làng tôi có cây đa cao ngất từng xanh. Có sông sâu lờ
lững vờn quanh…”
Trong sự thật làng tôi cũng có cây hoa gạo lớn trước sân nhà thờ, gần sông Hồng,
chung quanh là lũy tre xanh và ruộng lúa bao la. Cái tình quê nồng ấm nằng nặc theo
tôi với bài hát Làng Tôi tình tự từ đó!