Page 61 - Me Toi
P. 61
Đêm lạnh mẹ ôm lấy anh em tôi trong nước mắt yêu thương che trở và nỗi buồn riêng
thở dài thâu canh, sáng mẹ đã đi thật sớm trong khi anh em chúng tôi còn đang co
quắp ngủ trên chiếu lạnh, chiều muộn mẹ về với quần áo đầy hồ xi măng và chân tay
mẹ xước da chảy máu. Sau này hỏi ra tôi mới biết rằng mẹ tôi đã làm phu hồ, một công
việc nặng nhọc của đàn ông nhưng mẹ tôi cố xin cho được công việc này hầu có chút
tiền đem về nuôi anh em tôi.
Vì mẹ nghèo nên tôi và hai em đã không còn được đi học như khi còn ở trong làng quê.
Mỗi lần mẹ nhìn đám trẻ cắp sách đi học là mẹ lại nhìn chúng tôi với hai dòng lệ chảy
trên gò má khô cằn vì đói khổ và nắng mưa đơn độc một mình làm nuôi ấp ủ ba con
trong cảnh Hà-Nội xô bồ kiếm sống.
Mẹ tôi dạy tôi nấu cơm cho hai em ăn và dặn tôi phải bảo vệ thương em. Tuy nhiên tôi
chỉ nấu cơm còn thức ăn là vại cà muối mặn và hũ mắm tôm mà mẹ đã làm sẵn cho ba
anh em ăn cả năm. Đôi khi em tôi đòi ăn rau muống và chỉ xuống ao của chùa, tôi
đành nhìn quanh để phòng ngừa có ai đang đi tới, và bảo hai em chạy về nhà nấp
trong lều. Trong khi hai em tôi kéo tay nhau vội vã chạy về nhà, tôi nhẩy xuống bờ ao
hái vội vàng một ôm rau rồi leo lên bờ chạy thục mạng. Đôi khi tôi theo ông đánh lưới
ven sông Hồng xin vài con cá long tong dính lưới đem về nhà kho mắm tôm mẹ làm
sẵn, những bữa ăn có rau cá như thế đã làm anh em tôi vui và ăn cơm thật ngon
miệng.
Có một lần tôi dậy trễ, nhưng thấy mẹ còn nằm trong xó lều và run lập cập. Tôi biết mẹ
đau nhưng không biết làm sao trong khi mẹ rên khẽ trong miệng và đòi uống nước. Tôi
lấy nước lạnh ngoài lu đặt trước lều và nâng đầu cho mẹ để mẹ uống, trong khi vừa
uống mẹ vừa khóc và dặn tôi:
- Nếu mẹ đau không thể đi làm được nuôi các con, con dẫn hai em vào chùa gặp sư
cụ.
Sau câu nói đó mẹ ôm lấy anh em tôi khóc sụt sùi. Thế là ba anh em tôi cùng ôm lấy
mẹ khóc mùi quên ăn. Mẹ bệnh đã hai hôm không ăn, lúc nóng lúc lạnh nhưng vẫn
không quên ôm lấy hai em tôi bằng đôi tay run rẩy yếu đuối, nhìn tôi bằng đôi mắt đầy
lệ, và nói với tôi bằng đôi môi khô cằn thiếu sức sống.
Tôi vừa chạy vừa khóc khắp xóm chùa Phà Đen để xin thuốc cho mẹ, vì ngoài việc đi
xin thuốc này tôi không hiểu gì hơn. Tới nhà ai tôi cũng gõ cửa, lạy họ kể chuyện mẹ
tôi bị bệnh nặng và xin thuốc cho mẹ. Những người hàng xóm nghèo cũng đâu có gì
hơn một vài viên thuốc cảm mà họ chắt chiu dành dụm mua khi có tiền, tuy nhiên họ
cũng chia sẻ cho tôi và sau khi nhận thuốc tôi đều vội vàng chạy thật nhanh về nhà
đưa cho mẹ uống.
Cũng may, dì Chúc gánh gạo từ quê lên Hà Nội tiếp tế cho chúng tôi theo định kỳ mỗi
đầu tháng, trong khi tôi bỏ mẹ đau nằm trong xó lều cho hai em trông coi để đi xin
thuốc. Dì bật khóc sau khi nhìn thấy mẹ đang nằm run trong góc lều tối, và vội vàng