Page 65 - Me Toi
P. 65
Một tuần sau khi gặp bác Hai Hán, mẹ tôi được bác hai Hán giúp thuê căn nhà trong
hẻm Thăng Long trên đường Bạch Mai đối diện với cổng phi trường quân sự Bạch Mai.
Ở đây anh em tôi được đi học tại trường Tiểu Học Bạch Mai, có xe xích lô đạp đưa đi
nhưng tôi thích đi tàu điện hơn.
Mỗi sáng tôi đợi tầu điện trước cổng phi trường quân sự Bạch Mai, tôi nhìn thấy những
chiếc phi cơ của thực dân Pháp cất cánh và đeo nặng bom dưới hai cánh là tôi nhớ tới
cảnh làng tôi bị tan hoang trong chiến tranh làm mắt tôi chợt rưng lệ. Tôi nhớ làng
Thành Lập bị thiêu rụi trong khói lửa, nhớ ông bà nội ngoại, nhớ các bạn bè cùng lớp
trong làng và nhớ lại cảnh cùng mẹ thoát ra khỏi làng trong khi đạn bom đang nổ phía
sau, để mắt tôi chợt dâng lửa hận thù theo hút theo từng chiếc phi cơ đang lướt lên
cao.
Pháp thất trận Điện Biên Phủ. Chúng tôi năm anh em theo cha mẹ xuôi Nam với gia tài
là đôi tay gầy yếu của mẹ. Mẹ tôi lại một lần nữa cần cù kiên nhẫn mang nghề bánh
cam chiên gánh đi bán rong khắp thành phố Nha Trang, và cho anh em vào học trường
Thánh Tâm gần Nhà Thờ Núi, trong khi cha tôi theo Tiểu Ðoàn 10 lưu động tiếp tục
hành quân khắp miền Trung và bỏ mẹ tôi một mình chăn nuôi đàn con dại dần một
đông thêm.
Chúng tôi sống trong căn nhà lá tại trại định cư Phước Hải giữa bãi cát ngày nắng cháy
đêm lạnh đắp chiếu, nhưng được ăn no và quần áo không đến nỗi rách hơn thời gian
bỏ làng ở bên Chùa Phà Đen.