Page 60 - Me Toi
P. 60
nặng so với thực dân Pháp, và những làng phụ cận cũng đã bị chiến tranh tàn phá theo
với xác dân chết và bị thương nằm la liệt bên đường.
Tôi theo mẹ bỏ làng trong khi tai tôi còn nghe vẳng tiếng khóc than của những kẻ bị
thương, của những người đang tìm xác người thân trên nền nhà đổ nát. Tôi gọi mẹ sau
khi tôi đã vô tình nhìn thấy thằng bạn ngơ ngác ngồi nấp bên đống gạch vụn đang đè
lên đôi chân mẹ nó, trong khi em nó đang khóc bú bầu sữa mẹ vô tri, mà dòng sữa là
máu trên vết thương trước ngực mẹ nó chảy ra đang dần khô lại.
Mẹ tôi dừng lại nhìn nhanh vào chỗ thằng bạn tôi, rồi thở dài lắc đầu với lệ lăn trên má.
- Không được đâu con…! Mẹ muốn cứu tụi nó lắm nhưng đành chịu thôi con à, vì mẹ
cũng đâu biết làm sao để nuôi các con trong lúc chạy thế này…!
Nói xong, mẹ kéo tay tôi đi vội vã như chạy trốn anh em thằng bạn tôi, chân tôi đã đạp
lên một vài vũng máu đọng khô giữa đường, và thỉnh thoảng tôi quay đầu lại nhìn
thằng bạn xấu số cho tới khi tôi gặp ông bà nội.
Chúng tôi bỏ làng trong khi ông bà nội tôi quần áo rách tả tơi vừa từ bụi tre đầu làng
chui ra để tiễn cháu với nước mắt tràn trên khuôn mặt lọ lem, và tôi bỏ làng theo mẹ
khi bà ngoại tôi đang khóc ngất ôm cậu út nằm chết sóng soài trên nền nhà đang có
những cột gỗ gẫy gục bốc cháy.
Ngày đó với đôi chân trần, quần áo tả tơi và cánh tay trái bị thương, mẹ đã cố đèo
bồng hai em gái tôi với một gói quần áo đeo trước ngực. Mẹ xắn quần quyết định bỏ
làng ra đi để bước trên những luống khoai, ruộng lúa mà mẹ đã một thời cùng dân làng
chăm lo cày cấy, đã một thời thay cha tôi dắt trâu ra đồng một mình cày bừa ruộng
chiêm sũng nước để gieo mạ, đã một thời tay mẹ cầm vồ để đập những tảng đất rắn
trên luống cày khô tháng hạ. Mồ hôi mẹ đã đổ ra thấm vào luống khoai, nước mắt mẹ
đã chảy xuống trên đồng lúa chín với niềm cô đơn thiếu cha tôi bên cạnh.
Cũng thế, dù hoàn cảnh nào mẹ vẫn kiên nhẫn thân cò đội nắng dầm mưa theo trâu
cày ruộng, tát nước đắp bờ, gánh lúa chiều về và tưới rau vườn sau chờ cha về làng và
sống hy sinh cho chồng con. Thế mà mẹ đành bỏ lại tất cả phía sau với tiếc nuối niềm
riêng yêu thương vời vợi. Mẹ bỏ lại tình quê xóm nhỏ trong nước mắt sầu dâng ngút
ngàn, trong căm hận dấu kín đáy lòng đối với lính du kích Việt Minh dã man và thực
dân Pháp bạo tàn để bước trên những dấu in trên đất của xích sắt xe tăng, để ngã
xuống bên cạnh những hố bom vì trượt chân, và cõng nặng em tôi trên lưng, trong khi
tôi và người em gái kế chạy theo sau như hai gà con ríu rít sợ quạ chạy theo bên mẹ
trong cơn mưa bão trùng trùng.
Sau khi được sự đồng ý của vị sư cụ, mẹ tôi dẫn ba anh em tôi lên gò đất đào lỗ chôn
cọc và đựng vài miếng giấy carton làm vách, phủ vài miếng tôn thiếc làm mái và trải
chiếc chiếu rách trên gò làm chỗ ở cho bốn mẹ con.