Page 62 - Me Toi
P. 62
cõng mẹ tôi đi bác sĩ. Dì đã
tháo đôi khuyên vàng dì đang
đeo đem bán cho tiệm kim
hoàn để trả tiền thuốc cho
mẹ.
Sau khi mẹ tôi khỏi bệnh, dì
Chúc trở lại quê nhưng mẹ tôi
đã không thể làm phu hồ được
nữa trong khi cha tôi vẫn biệt
tin và chiều chiều mẹ thườ ng
ngồi nhìn ra bờ đê vớ i đôi mắt
buồn rưng lệ thở dài.
Một sáng mẹ dậy thật sớm,
chiều tối mẹ trở về với một
bên là thúng gạo nếp và bên kia là cái cối đá xay bột.
Tôi hỏi mẹ :
- Sao mẹ mua nhiều gạo nếp và cái cối này làm gì?
Mẹ nhìn tôi :
- Mẹ đã học được cách làm bánh cam, mẹ làm bánh cam mang đi bán lấy tiền nuôi
các con, và cũng nhàn hơn làm phu hồ.
Tôi nhìn sang cái cối đá.
- Cái cối này nặng quá.
- Con giúp mẹ, hai mẹ con mình cùng xay là sẽ kéo được. Mẹ biết con làm được mà.
Tôi gật đầu, trong khi mẹ tôi nói tiếp.
- Con vào trong lều lấy cái bao bố và cái chổi trong góc lều ra đây cho mẹ.
Sau khi tôi lấy chổi và bao bố ra đưa cho mẹ, cũng là lúc mẹ tôi nắm lấy tay tôi kéo đi.
- Con đi ra bến Phà Đen với mẹ.
- Làm gì hở mẹ?
- Quét than vụn trên cầu đem về trộn với bùn làm than đốt chiên bánh cam.
- Con không biết.
- Mẹ chỉ cho.
- Dạ!
Những khối than lớn bằng thùng nước và những mảnh nhỏ vỡ toả ra óng ánh như kim
cương dưới nắng hè Hà Nội cùng với ý niệm mang than về cho mẹ dùng chiên bánh
bán lấy tiền nuôi anh em tôi đã làm tôi vui, và tạm quên đi những thằng bạn xóm quê
để leo lên từng goong tàu đậu trên bến phà. Tôi chạy tung tăng trên bến, nhẩy xuống