Page 67 - Me Toi
P. 67
cho đất nước đã phải hy sinh oan uổng, và đã làm các bà mẹ đau khổ mất con dằn vặt
hàng ngày trong nổi sầu thương chất ngất vì con!
Khăn sô trên đầu những đứa trẻ ngây thơ mất cha, và những người vợ hiền càng nhiều
thêm trong chùa, trong nhà thờ của mỗi ngày rằm và Chúa Nhật.
Những thằng bạn cùng lớp ngày một mất dần theo làn sóng chiến tranh. Đứa bỏ xác
bìa rừng góc núi, đứa nổ tan rã trên không trung như trái cầu lửa, đứa trở về với tấm
thân không còn nguyên vẹn, và riêng tôi giờ đây nhìn lại mình vẫn còn nguyên vẹn
nhưng nửa đời mang hận lưu vong đến xót lòng, có nhà không ở, nước còn mà thân
không xứ như tầm gởi cây người, xác vùi xứ lạ!
Những người bạn đế quốc mới của cả hai bên đã nhẩy vào nhà tàn phá thuần phong
mỹ tục Việt, đưa súng cho anh em bôi mặt giết nhau, để rồi kẻ thắng cuộc trong sự
gian dối vô đạo lại một lần nữa đưa dao chém xuống cổ người cùng giống không chút
xót thương!
Mẹ tôi bây giờ đã chín mươi với những nếp nhăn nhọc nhằn hằn trên gương mặt già
nua cằn cỗi theo tháng năm, và mắt đã kém luôn mờ lệ nhắc tên từng đứa con và ước
ao trở lại quê nội ngoạị khi nằm xuống. Tay mẹ tôi đã run không cầm được đũa để ăn,
đôi chân đã yếu chậm chạp bước đi trong patio, nhưng mẹ vẫn không yên được nỗi lo
cho mấy đứa con còn lại bên kia biển Đông.
Lòng mẹ tôi đã chia hai trong nỗi sầu xa xứ, thương con mỏi mòn trên nước ngoài, xót
đoạn trường cho những đứa con còn lại quê nhà, và mỗi ngày khi trời gần tối là mẹ tôi
cố lần đi cài lại tất cả cánh cửa nhà trong khi miệng lẩm bẩm dặn con cháu:
- Ai gõ cửa nửa đêm con và các cháu đừng mở nghe. Du kích nó mà vào nhà là chết
cả nhà đấy nghe chưa…!
Lại thêm một mùa Xuân xứ lạ, tôi và mẹ một già một trẻ ôm nhau trong patio để nhìn
những cánh mai vàng đang hé nụ đã làm mẹ tôi chợt nhớ lại những ngày cũ. Mẹ kể cho
tôi nghe thật nhiều những đắng cay nhọc nhằn trong tuổi xuân của mẹ trước và sau
ngày lấy chồng với trí nhớ dần lụn tàn.
Đời mẹ đã bao lần đi tỵ nạn Cộng Sản, chiến tranh…!
Mẹ tôi đã không có mùa xuân…!