Page 89 - Me Toi
P. 89
- Không…
- Thế xác của hai người chết đã mang về chưa?
Mẹ tôi lắc đằu.
- Chưa! Nghe đâu những người đi chợ sớm đều nhìn thấy xác anh Tựa, chú Quất và
ba bốn người ở làng khác. Họ bị thực dân Pháp bắn gục tại chỗ khi đang phá hoại.
Quân Pháp để nằm ở đó nửa ngày rồi mà không ai dám ra nhận cả.
- Nhận là nó bắn cả nhà đó con!
- Lần đắp mô tháng trước cũng có người ở làng khác bị Pháp bắn chết, xác để phơi
đến thối ra đó mẹ!
- Lạy chúa tôi… Dân mình sao mà khổ thế này…!
Mẹ tôi ôm tôi vào lòng dặn dò.
- Con không được kể cho ai chuyện mẹ vừa nói với bà nghe. Con nói ra là du kích và
thực dân Pháp sẽ tới nhà, và cả gia đình sẽ chết đó. Con biết không?
Tôi gật cúi đầu.
- Dạ! Con biết.
Thế là từ những lời cha, mẹ dạy trong môi trường sống chết giữa những thái cực khác
nhau của Quốc Gia, Cộng Sản và Thực dân Pháp, tôi đã vô tình biết nói dối để sinh tồn,
và nghi ngờ tất cả mọi người trong làng. Lúc nào tôi cũng phải đứng ở vị thế sợ hãi, co
lại trong cái thế giới cô độc của chính mình như một người sợ đàn chó săn tấn công, và
học thuộc lòng chính sách tam vô không thấy, không nghe, và không biết của du kích
Cộng Sản đã dạy tôi trong những tối thứ bảy học tập kiểm thảo, nay tôi mang ra áp
dụng để gạt mọi người.
Chú Quân đã thực sự theo Việt Minh để chống thực dân Pháp, và đã ra lệnh cho thuộc
hạ giết luôn những người có ý chống lại chính sách khủng bố của du kích ở trong huyện
Phú Xuyên, Hà Đông, nếu không nghe lời chú cầm cuốc xẻng đi phá hoại đường sá, cầu
cống, đắp mô và gài mìn.
Một chiều vừa đi học về, tôi đã thấy bác Thu ngồi trong bếp với mẹ. Vừa trông thấy tôi
bác đã bước lại bên cạnh, vừa đi bác vừa nói.
- Thằng nhỏ con chị giống bố quá chừng! Mập, lùn, đen và tròn như củ khoai!
Mẹ tôi cười .
- Nó được cái ít ốm đau, ăn rồi chạy rong tối ngày…!
Bác cầm tay tôi và kéo vào lòng, bác hỏi.
- Con có nhận ra bác không?
Tôi không trả lời, nhưng nhìn mẹ như dò hỏi, trong khi mẹ tôi đứng dậy bước ra khỏi
bếp và cầm tay bác Thu.
-