Page 102 - Me Toi
P. 102

-   Bà làm như vậy là hối lộ đó…!  Chính phủ cấm hối lộ!

               Mỹ Thanh nhìn thẳng mặt anh tài.
               -   Cấm mà sao mà họ lấy tiền trước mặt mọi người, như không có gì xảy ra…! Anh biết
                   không, người nhân viên này mở Passport của chúng ra và thấy 5 đồng Mỹ kim đã bị
                   rách, anh ta đẩy giấy tờ của chúng tôi sang một bên và hỏi. “Bà không có đồng nào
                   lành hay sao?“ Ông nhà tôi thấy vậy cầm lấy 5 đồng rách trên quầy bỏ vào túi, và
                   cũng không đưa ra đồng nào cả. Không những thế ông nhà tôi còn nói.
               -  Rách hay lành đều có giá trị như nhau mà. Tại sao anh lại chê? Xin lỗi hết tiền rồi…!

               Người nhân viên kiểm soát liếc nhìn chúng tôi rất nhanh, bỏ hồ sơ của chúng tôi vào
               hộc kéo, và liếc nhanh qua chồng tôi bằng đôi mắt không thiện cảm, sau đó anh ta bảo
               chúng tôi đứng sang một bên cho những người khác đứng sau chúng tôi tiến lên làm
               giấy tờ. Tôi thấy vậy tiến lại trước quầy và đưa cho anh ta 10 đồng, anh ta cũng làm lơ.
               Tôi móc thêm 20 đồng nữa để lên quầy trước mặt anh ta, thế mà anh ta cũng vẫn gọi
               những người xếp hàng sau chúng tôi, chúng tôi phải đứng sang một bên cả tiếng đồng
               hồ. Tôi sốt ruột quá nên đành phải bỏ thêm 20 chục nữa, tổng cộng là 50 đô. Tới lúc
               đó anh ta mới chịu đóng dấu cho chúng tôi bước qua chỗ anh ta kiểm soát để tới chỗ
               nhận hàng hóa. Khi thoát ra khỏi trạm quan thuế và ra ngoài để gặp người nhà đang
               đón đợi, tôi cũng lại mất thêm 15 đồng nữa cho đám quan thuế xét hàng hóa.

               -   Tại sao bà lại mất 15 đồng nữa. 15 đồng Mỹ kim là gần 300 ngàn đồng VN…!  Anh
                   tài xế ngắt Mỹ Thanh.
               -  Đúng đó, tất cả tôi phải chi ra 65 đồng Mỹ kim để được thoát ra khỏi cái cảnh quái
                   gở chưa từng thấy ở xứ nào…! Tụi cướp cạn này sao trời không tru diệt đi cho rồi…!

               Tôi lắc đầu ra dấu cho Mỹ Thanh đừng nói tiếp. Tôi nói với anh tài xế.
               -    Tôi đâu có ngờ nhân viên của chính phủ lại như là ăn cướp đứng giữa đường đòi
                   tiền mãi lộ vậy…! Chính phủ nói một đàng trong khi hành động thì một nẻo. Thôi
                   anh cho xe ngừng ở chỗ nào đi để tôi xuống xe.
               -    Dạ, tôi sẽ ghé sát vào lề đường chỗ lối vào nhà thờ để ông đi được gần hơn.

               Tôi chỉ vào khách sạn Thắng Lợi bên cạnh Ngã Sáu và trên đường Phan Chu Trinh cũ.
               -  Sau khi tôi xuống xe, anh cho xe vào khách sạn trước mặt để bà xã tôi thuê phòng
                   ngủ. Tôi sẽ trở lại khách sạn sau.
               -    Dạ.
               -    Anh có muốn làm gì thì phải ý tứ một chút nghe. Xứ này không dễ như anh nghĩ
                   đâu. Mỹ Thanh dặn tôi.
               -    Anh biết mà…

               Tôi nhìn qua chú tài xế, rồi nhìn qua Mỹ Thanh tôi tiếp:
               -    À, em nên tặng chú tài vài đồng tiêu vặt nghe.
   97   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107