Page 107 - Me Toi
P. 107
lạc dòng sống đơn lẻ trong một tinh cầu lạ, bởi vì mọi người quanh tôi đều nhìn tôi
bằng một ánh mắt xa lạ khép kín, ngờ vực và sợ hãi khủng bố. Trong những đôi mắt đó
đã cho tôi thấy vạn nỗi khổ đau đang chà đạp lên tâm hồn và thể xác họ. Đôi khi trong
ánh mắt của vài người có pha chút hận thù, ghen tỵ đã làm tôi tê lạnh cả lòng…!
Tôi quay nhìn sang hang đá, nơi đó tôi thường quì cầu nguyện mỗi chiều vào dịp Noel.
Nơi đó tôi cũng thường ngồi trên ghế đá để chờ người con gái có mái tóc thề óng ả
buông vai ôm sách đi qua.
Ghế đá ghi trọn tình tôi ngày đó bây giờ đã đổ gẫy và rêu phong dần phủ kín. Tôi và
ghế đá cũng gần như nhau, ghế đá băng lạnh chơ vơ không ai nhìn tới! Tôi linh hồn lạc
loài khắc khoải trở về, nhưng cũng bơ vơ giữa tình người đen trắng bể dâu, giữa thay
đổi vội vàng của kẻ cưỡng chiếm lên làm chủ nhân ông…!
Tôi nhìn vào chính tôi, rồi lại nhìn vào băng ghế đá để xót đau cho hai thực thể khác
nhau, nhưng cùng chung một cảnh đời bèo bọt lạc lõng giữa quê hương của chính
mình.
Ghế đá không già, nhưng đã mặc thời gian nắng mưa tàn phá và gục xuống chân để
cho bụi đỏ rêu xanh dần che phủ. Tôi tấm thân nửa đời đầu hai màu tóc, chắc cũng