Page 114 - Me Toi
P. 114

yêu nước một chiều đến lạ lùng, và đặc sệt tư tưởng vô sản. Sự yêu nước của anh đã
               gối đầu trên cái nôi nhân dân cách mạng vô sản để thành người Cộng Sản. Sự thương
               nòi của anh đã dựa vào hận thù anh em cùng giống khác chính kiến, và trên căn bản
               chống ngoại xâm để làm bàn đạp cho sự thành công. Anh gọi tôi là lính ngụy và khuyên
               tôi trở về Việt Nam để cùng anh là viên gạch hy sinh cho Đảng Cộng Sản hầu tiến tới
               thế giới tương lai đại đồng.

               Tôi đọc lại lá thư của anh Hoàng cho cha mẹ tôi nghe, trong khi hai người ngồi trên ghế
               sofa ở phòng khách. Mẹ tôi mở nụ cười móm miệng giọng khinh chê.
               -   Thằng Hoàng nó đã quên đi chuyện ngày xưa của cha mẹ nó rồi…!

               Tôi ngạc nhiên hỏi:
               -   Chuyện gì hả mẹ.

               Cha tôi bật tiếng thở dài.
               -   Nhắc lại làm gì…! Buồn lắm con…!

               Mẹ tôi nhìn cha tôi, và nói với niềm ân hận.
               -   Nếu ngày đó mẹ kéo bác mày di cư vào Hà Nội thì đâu đến nỗi…!
               - Mà chuyện gì vậy hả mẹ ?  Tôi hỏi trong tò mò.
   109   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119