Page 119 - Me Toi
P. 119

cũ. Tất cả đã vụt mất trong thoáng chốc đắng cay đổi đời và tuổi trẻ như bị lửa cháy và
               đui chột mầm non…! Chính Ghèn vắng bóng trên lối cũ và tôi ngậm ngùi đứng nhớ bạn
               xưa…!

               Tôi đứng ở ngã ba đường Bà Triệu và Nguyễn Công Trứ quay nhìn một vòng để thu
               lượm lại những kỷ niệm vương vãi đã mất, những dấu yêu vỡ đổ tan hoang, những xót
               đau hoài vọng tình bạn, và những níu kéo nhung nhớ một đời hầu làm hành trang cho
               một chuyến đi xa vào xứ lạ.

               Phải, tôi về nhưng rồi sẽ lại đi, để xót xa quê mẹ vẫn luôn ôm ấp tôi bằng mùi đất thơm
               nồng lúa rạ đồng nội, bằng những cánh cò dập dờn theo sóng lúa làng xưa, bằng tiếng
               sáo diều vang vọng trong chiều thu nắng úa, và ngày tàn trải dài trên thung lũng sông
               Hồng. Cũng thế quê mẹ đã nuôi tôi bằng mầu đất đỏ trơn trượt dẻo quánh ôm lấy chân
               tôi trong những mùa mưa rừng, bằng những đồi bắp ngọt lịm tình mẹ, bằng màu trắng
               thơm hoa cà phê dậy  đất Ban-Mê, bằng những  đường chiều gió thoảng rung cành
               phượng vĩ, và bằng những kỷ niệm yêu dấu của những ngày xưa tháng cũ.

               Nhưng anh em tôi cùng giống đã bỏ rơi tôi, đã cố xô tôi ra Biển Đông trong những
               ngày chiến tranh máu lửa, để tôi làm thân tầm gởi xứ lạ quê người, và mang kiếp lưu
               vong nửa đời hoài vọng cố hương…

               Mẹ tôi đói nghèo tang thương khổ ải vẫn luôn vẫy gọi con về. Tiếng mẹ vẫn vời vợi gọi
               con, tiếng gọi vượt trùng dương mãi mãi vang xa, nhưng trong ánh mắt của anh em tôi
               lại đầy lửa hận oán thù và thủ đọan giết người, tôi làm sao có can đảm ở lại với mẹ…!

               Cả mấy thế kỷ qua mẹ một tay chống Bắc phương tràn xuống, một tay đánh bật ngoại
               xâm ra biển, và đôi chân vẫn đứng vững trên mảnh đất chữ “S” để nuôi nấng anh em
               cùng giống, thế mà anh em lại dựng lên nội thù làm tan đàn vỡ tổ, và tôi có đường về
               nhưng không có đất tạm dung…!

               Tôi cúi đầu chậm bước trở lại trên con đường Bà Triệu với một nỗi lòng rối bời hình
               bóng những người bạn xưa, những  người bạn đã cùng tôi nuôi nấng những kỷ niệm
               dấu yêu học trò một thời…! Những người bạn đã chết vì nội thù và súng đạn ngoại
               bang. Tôi còn đây thương mình thương bạn trong niềm khắc khoải bơ vơ nghẹn ngào
               rưng lệ…!

               Nửa đời sống kiếp đi hoang, tôi thực tình đã quên nhiều tên một vài người bạn cùng
               lớp, những bạn đã cùng tôi nuôi nấng chắt chiu kỷ niệm thiếu thời dưới mái trường
               xưa. Tôi cố đào sâu trong tận cùng nỗi nhớ để tìm lại tên của họ.

               Tôi gọi khẽ tên thằng Long và nhớ lại một đêm hai thằng không ngủ trong vườn dừa
               của làng Thanh Hải ở Nha Trang gần Đồng Đế năm 1967.
   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124