Page 124 - Me Toi
P. 124
- Mẹ đếch, nó đụng tự ái tao,
tao phải đi chứ. Ngày hôm
sau nó gọi điện thoại cho
tao, tao trốn sở đi ra bãi
đậu và theo nó với đầy đủ
quần áo bay và cấp cứu an
toàn như một thằng bay
bổng. Lên máy bay tao ngồi
sau thằng thiếu úy quan sát
viên, và thằng Hùng lái đưa
hai thằng tao vào trận địa
để quan sát và chỉ tọa độ
cho phi cơ chiến đấu đánh
bom. T ụi nó để mặc tao lấy ống nhòm quan sát phía dưới.
Long nhổm người lên hỏi tôi trong sự tò mò.
- Mày đã thấy gì?
- Đầu tiên tao nhìn thấy một con đường rầy xe lửa dài cao ngăn cách hai bên địch
thủ, nhưng nếu kẻ nào nhô lên là chết ngay vì họ đã rất gần nhau, trong khi những
trái bom đánh xuống đầu địch rất gần quân bạn. Tao viết vài chữ đưa cho HÙng:
Mẹ kiếp, đánh gần quá lỡ lạc vào quân mình thì sao mày? Thằng Hùng viết lại: Mày
biết cái con khỉ gì… Im đi…cho tụi tao làm việc. Tụi Biệt Động muốn vậy mà, mày cứ
nhìn xuống mà xem tụi Biệt Động đánh giặc, để sau này mà thương tụi nó, khi tụi
nó về thành phố.
Long thở dài:
- Tụi tao về thành phố như cọp bỏ rừng lạc bình nguyên. Dường như ai cũng nhìn tụi
tao bằng cặp mắt không thiện cảm phải không Chinh?
- Mẹ kiếp, mày biết không, bất chợt tao thấy một nhóm lính Biệt Động bò rất nhanh
qua hai con đường sắt thì ngay lúc đó một tràng đại liên ở đâu bắn tới làm nhóm
này bật ngửa mấy người. Tao cứ tưởng như vậy là họ sẽ nằm đó mà không dám
tiến qua.
Long nhanh nhẩu ngắt lời:
- Sức mấy, tụi tao sẽ lên nhiều hơn nữa, mặc dù biết trước sẽ hy sinh mấy con…!
- Mày đúng, tao đã lầm, lính Biệt Động không bao giờ lùi như mày vừa nói…! Mẹ kiếp,
tụi nó lại bất chợt đứa bò, đứa đứng hẳn lên vừa bắn tràn qua, và sau đó tụi nó
cũng hy sinh mất mấy người. Nhưng chính vì thế mà họ đã lần lượt kiểm soát được
con đường rầy xe lửa, và nắm thế thượng phong.
- Bắt buộc phải tái chiếm lại đường xe lửa, nếu không sự vận chuyển sẽ có rất nhiều
trở ngại.
- Trận chiến đang sôi động trong khi tao đang mê mải xem, thì thằng Hùng bay về
căn cứ và dành cho phi tuần khác đang bay lên.