Page 125 - Me Toi
P. 125

-  Sau này mày nghĩ sao về lính bộ.
               -  Tao nói thật lòng, từ đó tao phục lính bộ quá sức, và theo tao nghĩ  có một vài
                   người lính thỉnh thoảng có những cử chỉ không đẹp khi họ vào thành phố là tại vị họ
                   đã quên đi cái hành xử bề ngoài môi miệng của thành phố chứ không phải họ muốn
                   phá phách. Tao thương họ, cũng như thương mày vậy. Nên mỗi khi nhìn thấy
                   những chiến sĩ Biệt Động tao lại chợt nhớ tới mày…!
               Đột nhiên Long nhìn tôi và hỏi:
               - Mày nghĩ thế nào về tình yêu của lính.
               -  Lóe lên trong phút chốc rồi tan tành như khói mây.  Chính tao lính thành phố mà
                   còn không dám nghĩ tới chuyện này…!

               Tôi quay nhìn Long thật lâu rồi tiếp tục với câu hỏi hắn.
               - Mày đã có người yêu?
               -  Đúng,nhưng tao sẽ không bao giờ cưới nàng. Tuy nhiên nàng yêu tao ghê lắm…!

               Long trả lời với giọng thật buồn. Tôi ngắt lời Long:
               - Mẹ mày vẫn luôn mong mày có vợ, có con…!

               Long thở dài.
               - Mẹ tao sẽ thất vọng, vì tao sẽ không bao giờ có vợ.
               - Tại sao? Tôi ngạc nhiên hỏi.
               -  Chinh, ngày trước mày có vẻ thông minh, sao bây giờ mày dốt quá vậy…?

               Tôi nhìn thẳng vào mắt Long.
               - Bởi vì tao không hiểu được mày nữa, mày thay đổi quá nhiều…!
               -  Mày ngu thật…! Tao lấy vợ và vợ tao sẽ có con với tao.
               -  Đúng.
               - Nhưng khi tao chết ai nuôi vợ con tao? Đợi chính phủ chăng...! Mày đã thấy cô nhi
                   quả phụ nào nhận trợ cấp của chính phủ mà sống một cách hoàn toàn đầy đủ chưa?
                   Hay chỉ tạm vài ba tháng cơm mắm muối cà, rồi lại đâu vào đấy với cháo bữa đói,
                   bữa no…!  Đời lính đã nghèo, làm vợ lính còn khổ cực và nghèo hơn nữa…! Tao
                   không muốn vợ con tao  đói khát trong khi tao cầm súng  đánh lộn ngoài chiến
                   trường…! Tao đã thấy nhiều cảnh đau lòng của thuộc cấp. Vợ con chúng ăn cháo
                   cầm hơi trong khi thằng chồng đang lăn vào cõi chết không ngờ hôm nay hoặc ngày
                   mai…!
               Tôi nhìn Long ngạc nhiên trong sự thật xót xa mà Long vừa nói ra.
               - Do đó mày không lấy vợ.
               -  Đúng.
               - Còn người yêu của mày?
               - Tao cũng chẳng cần biết…! Tao chỉ biết rằng khi gặp nhau là chúng tao ôm nhau
                   khóc ròng. Nàng cho tao tất cả, không giận hờn oán trách, không níu kéo và cũng
                   chẳng van lơn tao điều gì. Chúng tao sống hôm nay và không biết tới ngày mai ra
                   sao…!
               - Nàng người miền Trung, xứ Huế? Tôi hỏi Long.
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130