Page 118 - Me Toi
P. 118

Tôi đi thật chậm để nhìn cái cửa sổ đối diện với con đường Bà Triệu, để nhớ tới thằng
               Nguyễn Như Long (Long Tếu), Trịnh Viết Bốn (Bốn To Ðầu), Vũ Đăng Chiến (Chiến Lé),
               Nguyễn Ngọc Thiệp (Thiệp Lù Khù), Nguyễn Văn Thành (Thành Thiết Giáp),  Đinh
               Quang Chính (Chính Ghèn), và những bạn gái mà ngày xưa tôi và Long đã đặt tên húy
               cho họ: Phạm Thị Tiên (Tiên Vạn Vật), Nguyễn Thị Kim Thanh (Thanh Cây Sậy), Lăng
               Thị Nga (Nga Ðồi Sim), Nguyễn Thị Dung (Dung Nhăn), Nguyễn Thị Mùi (Mùi Xóm Ðạo)
               và Nguyễn Thị Tranh (Chanh Chua)…

               Tôi cố đào sâu vào trí nhớ để gọi tên những người bạn cùng lớp, những người đã vội vã
               ra đi trong lửa đạn chiến tranh, và để tủi cho họ đã không về khi xác thân không còn
               nguyên vẹn, và thương cho chính tôi một kẻ hoang đàng bỏ lớp cuối niên khóa đệ tam,
               để đi tìm một chỗ dựa cho tâm hồn ở dòng tu, nhưng đời vẫn chưa yên để tôi xuất
               dòng làm nghiệp lính giữ quê.

               Dâu bể khắc nghiệt đã làm tôi lỡ dở một kiếp, trắc trở nửa đời, và suốt chuỗi ngày
               hoang loạn chiến tranh, bèo trôi xứ lạ tôi vẫn long đong cho số phận nửa kiếp chưa yên
               của đời mình…!

               Mắt tôi chợt cay khi thấy bức tường cao đã ngăn cách tôi với khung cửa sổ yêu dấu một
               thời. Tôi chẳng còn nhìn thấy khung của sổ của lớp đệ tam ở giữa dẫy nhà, và nhìn ra
               sân sau phía đường Nguyễn Công Trứ, con đường đất đỏ trữ tình với những cây mắc cỡ
               vươn lên từ những đám lau sậy trong những mùa mưa.

               Nhà Chính Ghèn ở ngay dưới thung lũng lau sậy buồn cũng không còn dấu vết. Người
               bạn cùng lớp đã ra đi không biết sống chết ra sao. Và con đường tình hoa tím của mưa
               lầy nắng bụi cũng đã thay đổi làm mất đi mầu tím nhạt của hoa mắc cỡ nở rộ giữa mùa
               mưa lầy trơn trượt của Ban-Mê!

               Ngày xưa Chính Ghèn đã cùng tôi theo con đường này qua buôn thượng tới Thác Nhà
               Ðèn để rong chơi trong bóng mát của cây rừng, để nghe chim hót và tiếng róc rách của
               khe nước. Đôi khi tôi hét vang làm vỡ tan sự im lặng của rừng xanh, suối mát và chim
               sợ dáo dác bay. Tiếng hét vang vang lồng lộng tan loãng trong rừng chiều có gió
               thoảng lá vàng bay và ánh sáng của ngày tàn còn thoi thóp yếu ớt xuyên qua những kẽ
               lá cành cây.

               Chiều thu mênh mang vương vãi lá vàng dưới bầu trời yên lặng ửng lên những bóng
               mây ngũ sắc trong thung lũng lau sậy buồn, và đường tình hoa mắc cỡ  ủ rũ phiền
               muộn của Chính Ghèn đã tan hoang trong ngày tháng dâu bể. Chúng đã nhường cho
               mặt đường được đổ đá để nước lũ khỏi trôi đất và những mái nhà vách gỗ trải dài
               trong thung lũng theo bờ suối nhỏ ngoằn nghèo.
               Chính Ghèn không thấy đâu mà chỉ còn ẩn hiện trong tận cùng nỗi nhớ kỷ niệm của tôi
               một bóng dáng thư sinh thiếu thời, một vòng tay vững chắc ôm đầy mộng ước cho mai
               sau…! Nhưng mai sau anh đã được gì để thỏa lòng người trai chiến quốc ? Anh đã hy
               sinh những gì để đổi lấy ấm êm cho cuộc sống? Tất cả đã hoang tàn trong ngày tháng
   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123