Page 115 - Me Toi
P. 115

Cha tôi buông tiếng thở dài. Với giọng buồn ông kể:
               -  Bác gái mày là chị ruột của ta. Lấy chồng bên làng  Đoài, cách làng Thành Lập
                   khoảng 3 cây số. Khi Cộng Sản tràn về vùng đồng bằng sông Hồng Hà, chiến tranh
                   nơi này bắt đầu tàn phá và thiêu rụi nhiều làng, làng Thành Lập là một trong những
                   làng bị tại họa này. Ta trốn đi một mình và sau đó mẹ con mang các con di cư vào
                   Hà Nội, bác mày không đi theo vì bác mày giàu có ở làng Đoài.

                   Khi toàn vùng thung lũng sông Hồng trở thành vùng xôi đậu, Cộng Sản áp dụng
                   chính sách diệt địa chủ về đêm, vì ban ngày Pháp có thể càn quét vào làng bất cứ
                   lúc nào. Nửa khuya họ tràn vào nhà trói hai bác mày vào cây mít ngay trước nhà,
                   trong khi du kích xúc hết thóc gạo, và lấy hết tất cả tài sản của hai bác mày mang
                   đi. Hai bác mày tức đến hộc máu chết bên gốc cây mít trồng phía trước sân nhà tới
                   hai ngày mới được du kích làng cho phép mang đi chôn…!

               Cha tôi yên lặng vài phút rồi tiếp:
               -   Con Hồng và thằng Hoàng nhìn thấy chuyện này…! Tại sao tụi nó dễ quên quá vậy
                   …!

               Mẹ tôi nói sau khi nhìn tôi:
               -   Nếu thằng Chinh lớn lên ở làng Thành Lập cho tới bây giờ chắc cũng vậy thôi.

               Cha tôi gật đầu:
               -   Cũng có thể lắm…! Ta học ở Hà Nội nên có tư tưởng khác với chú Quân của con học
                   ở làng. Chú Quân con đã bị Việt Minh tẩy não từ nhỏ cho nên chỉ có lý thuyết Cộng
                   Sản là đúng. Do đó ta với chú của con khắc nhau. Ta cũng bị chú con dẫn đi khai
                   kiểm thảo một lần. Người Cộng Sản có một chính sách tẩy não rất tinh vi nhưng đơn
                   giản. Mỗi ngày họ mang nạn nhân nên văn phòng, đưa cho nạn nhân mấy tờ giấy
                   trắng. Họ ra lệnh cho nạn nhân khai bất cứ cái gì có thể nhớ được và muốn khai,
                   sau đó nạn nhân ký vào và trao cho họ.

                   Họ lập đi lập lại hàng trăm lần như vậy, và sau mỗi lần nạn nhân phải ký vào giấy
                   khai. Dựa trên tờ khai, người cán bộ chính trị chỉ trích ra một điều chính trong mỗi
                   tờ khai của mỗi ngày mà thôi, sau đó họ cho nạn nhân về nhà tù nghỉ ngơi như
                   không có gì xảy ra. Ba bốn ngày sau họ lại dẫn độ nạn nhân vào văn phòng khai
                   tiếp, và dĩ nhiên chẳng ai còn nhớ những gì trong mấy trăm lần đã làm giấy khai
                   kiểm thảo lý lịch và hành động của chính mình. Lúc đó nạn nhân sẽ khai lung tung
                   và trước sau không phân minh rõ rệt…!

                   Người Cộng Sản nắm lấy điểm bất phân minh này, và đào sâu vào trong trí nhớ của
                   nạn nhân bằng sự de dọa, áp lực cho đến khi tội nhân mệt nhoài, và không biết
                   mình đã nói gì, khai gì trong trăm lần khai trước.


                   Khi người Cộng Sản nhận thấy nạn nhân đã rơi vào khoảng trống hoang mang, và
                   nghi ngờ đến cả chính bản thân, họ sẽ liên tục gây cho nạn nhân những chấn động
   110   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120