Page 176 - No Em Mot Doi
P. 176
- Cướp đêm là giặc cướp ngày là quan mà anh. Vũ cười trả
lời. Anh đi coi cho biết Long Sơn ra sao ở Sài Gòn để ngửi
mùi thúi của cống rãnh sao ?
- O.K. anh nhờ anh Nhị chở tôi nghe, tôi làm vệ sinh
thường ngày, rồi đi ăn sáng nhà hàng bên cạnh chờ anh ta ở
đó.
Anh Nhị đúng hẹn tới chở Nguyên đi tới Mỹ Xuân
và chuyển Nguyên cho Vũ trong quán cà phê Phú Mỹ trên
đường đi Vũng Tầu. Quán Phú Mỹ bên cạnh đường có vài
cái bàn bụi bám đầy, màu đất loang lổ, sần sùi, và những
ghế đã vẹo vọ xô lệch chắp vá, có vài chân bàn, và ghế đã
gẫy bỏ trong góc quán. Nhị và Vũ kéo ghế ngồi tự nhiên như
không có gì sẩy ra, riêng Nguyên quan sát ghế cẩn thận,
không phải vỉ sợ bụi, mà sợ chân ghế gẫy. Sau khi kéo ghế,
Nguyên ngồi từ từ xuống và cẩn thận ghe ngóng sức ghế có
chịu nổi sức nặng của Nguyên hay không.
Vũ nhỉn thấy vậy hỏi.
- Ở Mỹ về có khác, cái gì anh cũng sợ. Anh sợ gì vậy?
- Tôi sợ té bổ ngửa.
- Đâu có sao, tụi tôi té hoài vì những quán cà phê như vầy.
Nhị nói.
Nguyên cười.
- Tôi nghe tiền đền một xác người chết vì tai nạn xe thua
tiền đền một con bò, nên sợ lắm. Nhưng muốn biết cái nguy
hiểm của đi xe hai bánh ra sao nên tôi bạo gan đi. Nay nhìn
cái ghế lại sợ chết lãng xẹc không giống con giáp nào, thì
uổng quá.
175