Page 181 - No Em Mot Doi
P. 181
chiều cán đè lên là cái chắc. Ghê quá. Anh phải chạy tránh x
axe đò ra đó nghe.
- Được rồi, tôi sẽ chạy chậm hơn và giữ an toàn như
anh nói.
- Như vậy là tốt, nếu không là tôi gọi xe taxi đó.
- Trời đất, anh đi xe taxi ở đây là tốn tiền lắm đó.
- Tốn tiền nhưng an toàn hơn.
-
Nguyễn chợt hỏi Vũ.
- Anh Vũ, tại sao tôi thấy mấy cô gái Việt Nam và cả
bà gìa đều mang khăn che kín mặt, chỉ còn để lại hai đôi
mắt để đi trên đường bộ hoặc lái xe Honda giống như dân
Trung Đông vậy ?
-
Vũ nói lớn để Nguyên nghe được.
- Đàn bà con gái sống dưới chế độ này thay đổi rồi.
Họ sợ bụi, sợ nắng cháy da, nên tay họ mang tất dài tới
nách, chân đi dớ, đầu tóc bịt khăn và khẩu trang như anh
thấy.
- Đi đường như vậy rất khó nhận ra người quen. Nhiều
cô còn bận áo khoác ngoài để khỏi bị bụi bám vào chiếc áo
đi làm. Thật là mất thẩm Mỹ . Khi họ cởi tất cả những lỉnh
kỉnh đi đường ra, tôi thấy họ đẹp đáo để. Nguyên cười nói
với Vũ.
- Tôi không để ý tới chuyện này. Nhưng cũng là cái tốt
cho một số người muốn trách mặt người quen trên đường
bán cá trong những quán cà phe võng dọc đường như anh
thấy khi ngồi xe với Nhị.
180