Page 177 - No Em Mot Doi
P. 177
Các anh uống cà phê thị gọi đi, tôi không uống gì cả.
- Tại sao anh không uống? Vũ hỏi.
- Vì tôi là dân Ban Mê Thuột nên biết thế nào là cà phê,
đành uống nước lạnh tôi mua đem theo. Cà phê giữa đường
có mùi cám rang, khó uống lắm
- Anh sợ bệnh chứ cám rang cái gì? Ai ở ngoại quốc về
đều sợ bệnh cả, nên thường mua nước mang theo. Nhị nói
vào.
- Cũng có thể đúng. Vì nước và thức ăn tại VN làm không
được vệ sinh và pha chế nhiều chất độc hại cho sức khoẻ
quá mà. Nhớ quê, rồi đi về quê chỉ là bất đắc dĩ thôi. Vì tình
quê hương mà về, chứ về rồi bị bệnh là nguy hiểm và không
nên.
Trong khi ba người đang nói chuyện, hai ly cà phê đá đã
được cô chủ quán bưng ra trên cái khay loang lổ bụi bám lau
không sạch. Nguyên chỉ cô chủ quán.
- Không có cái khay nào sạch hơn sao cô ?
- Dạ, chỉ có một cái này thôi ạ.
Nguyên nhìn cô chủ quán có giọng Bắc đặc sệt.
- “Chỉ có một cái này.” hay nhỉ. Cô Bắc kỳ 12 nút?
- Dạ. Em chỉ có một cái thôi.
176