Page 178 - No Em Mot Doi
P. 178

Nguyên  vụt  nghĩ  tới  câu  bánh  chưng,  bánh  dầy.
              -     Cái khay có đó, cái chày cô để đâu?
                  Co  chủ  quán  lườm  Nguyên  đôi  mắt  có  đuôi.

              -     Cái chày nào cơ?

              -     Cô người Bắc 12 nút mà không biết cái chày?
                  -  Dạ, em dở lắm không hiểu anh nói gì ạ.
                  -  Cô ở vùng Hà Đông Nam Ninh ?
                  -  Tại sao ang biết.
                  -  Tôi cũng Bắc kỳ, nhưng tôi khác cô.
                  -

              Đôi mắt cô chủ quán nhìn Nguyên nguýt séo.
                  -  Khác chỗ nào ạ?
                  Nguyên nhìn cô chủ quán, trong khi đưa tiền trả hai ly
              cà phê.
                  -  Cô biết chỗ khác biệt này là gì mà. Cứ hiểu như vậy
              là đủ rồi.

                  Cô chủ quán tiến sát tới bàn trước mặt Nguyên, và cúi
              xuống lau bàn, nhưng sự thực cố ý để lộ bộ ngực tròn nhấp
              nhô trong cái áo cổ rộng, nàng liếc nhìn Nguyên cười duyên.
                  -  Em chẳng thấy khác chỗ nào cả, Nam Bắc đều giống
              nhau thôi.  Anh nói nửa chừng ai mà đoán mò ra chứ.
                  Nguyên quay sang Vũ và Nhị. Hai anh uống rồi đi chứ.
              Anh Nhị ỡ lại đây, tôi đi với Vũ, khi về mình gặp lại. Cám

              ơn anh Nhị đã cho tôi cuộc hành trình vui và thú vị.
                  -  Vui  cái  gì  đó  anh  Nhị  ?  Bộ  hai  ông  đi  vào  cà  phê
              võng giữa đường hưởng thụ sao ? Vũ hỏi.
                  -  Đâu có. Số là tao chở anh Nguyên trên đường đi tới
              đây, tụi tao gặp hai con cá sấu chạy xe hai bánh dượt theo,


                                                177
   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182   183