Page 2 - Đã ru tôi một thời
P. 2
2* Tuyển tập truyện ngắn- Đã ru tôi một thời thơ ấu
Thấp thóang môi cười
N
hững kỷ niệm êm đềm như thóang mây bay. Ai một lần trong đời không
nhớ mãi. Có khi nó luyến lưu cả một đời người. Cảm giác mất mát như
một bảo vật lớn. Đầy tiếc nuối và thậm chí còn thấm vị khổ đau! Nhưng
từ hương vị khổ đau nó như một thang thuốc bổ giúp con người vượt lên đón lấy nụ cười
tô thắm kiếp người..
Tôi vẫn hay gọi cô ấy là ni cô. Cô ấy đối với tôi hòan tòan lạ lẫm hầu như chẳng
có một tí ti gì là quen biết cả. Cô ấy thỉnh thỏang lui tới khuôn viên một nhà thờ. Trong
bộ tu phục lam với chiếc khăn lúp giản dị một vị sư cô. Tôi không am hiểu gì Phật giáo
lắm. Nên với cách gọi cũng như cách nhìn của tôi hòan tòan khác. Chỉ nói và trao đổi với
những tu từ tự nhiên của một người ngọai đạo.
Có một dịp, tôi được tận tường tại một khuôn viên chùa trụ trì của cô ấy.
Cũng là một dịp tôi cố tình làm quen để hiểu thêm về cô ấy nhiều hơn. Không
phải vì tôi tò mò, hay có những hiếu kỳ của một người phàm. Nhưng phong cách của cô
ấy đã làm cho tôi hâm mộ nhiều, hơn nữa tôi có một chút thắc mắc về…một “chuyện
riêng” của cô ấy!
Lần đầu tiên, tôi gặp cô ấy. Trong không gian chùa tĩnh lặng im vắng của một
buổi trưa nắng gắt. Không gian chùa mát mẻ, thóang đãng. Những bậc thang đưa lên tới
chùa đẹp và thi vị như cảnh đồi Đà lạt. Tôi đi đi lại lại cũng khỏang nửa tiếng đồng hồ
nhưng không thấy một bóng dáng ai ra đón. Trong điện chùa có tiếng gõ mõ tụng kinh
râm ran. Tôi nghĩ rằng cô ấy đang niệm kinh trưa. Cũng đành đợi, mặc dầu tôi biết công
việc của tôi thật ít giờ. Và chỉ được gặp giới hạn trong phút chốc mà thôi.
Đợi mãi trong lòng tôi cũng nôn nóng. Trong không gian vắng lặng ấy. Tiếng gõ
mõ có vẻ như ngân dài hơn. Trời trưa càng nắng gắt hơn. Tôi tự nhủ. Mình sẽ đợi thêm
chút nữa khỏang 10 phút , nếu không ai ra đón mình sẽ về thôi…
Tôi ngồi lên xe mắt đăm đăm về phía phòng đợi lòng tràn trề thất vọng và chuẩn
bị nổ máy. Cũng đúng lúc lấy, bóng dáng cô ấy xuất hiện. Tôi tươi cười lại bứơc vội
xuống xe tiến về hướng đó. Cô ấy cũng chỉ tươi cười đáp lại nụ cười.
- Thưa có phải đây là ni cô Tâm Hòa không ạ!
- Không , Tâm Hòa đi vắng tận PT…chiều mới về!